Càng suy nghĩ nhiều, trái tim lại dần dần trở nên mạnh mẽ.
“Đúng vậy, nếu con cùng Lâm Thanh đăng ký kết hôn rồi tổ chức hôn lễ, bố sẽ có thể an lòng mà rời đi, đợi đến khi bố nhìn thấy mẹ của con, bà ấy hỏi thăm con thế nào rồi, bố có thể ăn nói được với bà ấy rồi.”
“Được ạ.” Trần Uyên cũng không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp đồng ý với bố cô, “Con sẽ cùng Lâm Thanh đi đăng ký kết hôn như mong muốn của b, chúng con sẽ sống thật vui vẻ hạnh phúc bên nhau.”
Ông Trần thở phào một hơi nhẹ nhõm, như thể đã gỡ bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng mình bấy lâu nay.
“Tốt, tốt, tốt, nếu trước khi bố nhắm mắt xuôi tay được nhìn thấy hai đứa đến cục dân chính để đăng ký kết hôn, ta sẽ rất vui mừng.”
“…”
… Biệt thự nhà họ Lục.
Kể từ khi quyết định sẽ giữ lại đứa trẻ trong bụng mình, Dương Tâm đã chuyển đến nhà họ Lục để sống cùng với Lục Gia Bách.
Bên trong phòng ngủ.
Dương Tâm đang dựa người vào cửa sổ kính để nhận cuộc gọi video.
“Cái gì cơ, con đã thành công lấy được miếng ngọc tỷ đó rồi ư? Làm thế nào mà con có được nó?”
“Ôii chao, sư phụ ơi, người đừng vạch mặt con cứ cố hỏi đến cùng nữa ạ.
Con đã lấy được miếng ngọc tỷ là đủ rồi, giải quyết được vấn đề nhức nhối đau đầu của sư phụ là tốt hơn bất cứ điều gì.
Sư phụ có chắc chắn là miếng ngọc tỷ này là thật hay không ạ? Nếu là thật thì con sẽ ra lệnh cho người lái máy bay riêng bay tới Hải Thành giao cho người.
“
Dương Tâm cũng không hề thoải mái nhẹ nhõm, cho dù cô đã có trong tay miếng ngọc tỷ này, trong lòng cũng không có một chút phấn khích nào.
Nhị trưởng lão là người tham lam không biết điểm dừng và là một kẻ đa mưu túc trí, biết cách tối đa hóa lợi nhuận, nếu ông ta có thể giao miếng ngọc tỷ ra thì chắc chắn đã có được thứ mình muốn từ Hải Cẩn rồi.
Còn về chuyện đó là cái gì thì Hải Cẩn sẽ không bao giờ nói ra, nhất thời cô không đoán ra được, xem ra cô vẫn cần phải sử dụng lực lượng ở chỗ kia để điều tra cho kĩ lưỡng mới được.
“Sư phụ, con đang nói chuyện với người đấy ạ, miếng ngọc bích này là thật hay giả vậy ạ? Đừng để lấy lại một miếng ngọc giả, thì người sẽ gặp rắc rối.”
“Con bé ngốc này.” Dương Tâm không nhịn được mắng một tiếng: “Chẳng lẽ con thật sự nghĩ rằng Lục Gia bácg sẽ để mặc cho bọn họ tống ta vào tù hay sao?
Ơ…… Hải Cẩn gãi đầu: “Trước đây người đã nói trước mặt rất nhiều người rằng mình không cần nhà họ Lục bảo vệ.
Con còn tưởng rằng người thật sự rất dũng cảm gan dạ, không ngờ cuối cùng vẫn phải dựa vào một người đàn ông.”
“…”
Con bé này đúng là càng ngày càng to gan.
“Cho dù ta muốn đấu tranh đến cùng, thì vẫn phải xem Lục Gia Bách có đồng ý hay không, anh ấy còn đang sống sờ sờ ra đấy, làm sao có thể để ta mang thai mà phải ngồi tù được? Vậy nên Hải Cẩn, con đừng làm chuyện ngu ngốc vì ta, có nghe thấy không? “
“Ôi chà, con không có làm chuyện gì ngu ngốc cả, con thật sự không mất đi miếng thịt nào cả, người mau xác định xem miếng ngọc tỷ này có phải là thật hay không đi.”
Nói dứt lời, cô hướng camera về phía huyết ngọc trên tay.
Dương Tâm lại liếc mắt nhìn hai lần, giọng điệu chắc như đinh đóng cột nói: “Không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là huyết ngọc rồi.
Nếu con đã nói là mình không dùng thứ gì quan trọng để trao đổi với ông ta thì sư phụ yên tâm rồi, con phái người mang miếng ngọc tỷ về Hải Thành cho ta đi.”
“Được ạ.”
… Ngày hôm sau.
Cục dân chính.
Khi Trần Uyên đến nơi, thì Lâm Thanh đã đợi sẵn ở cửa.
Qua cửa kính xe, cô nhìn bóng dáng cao ráo thẳng thắn đang đứng trên bậc thềm, trong lòng bỗng ngẩn ngơ.
Người đàn ông này, từng là niềm vui thời niên thiếu của cô, vốn dĩ tưởng rằng họ sẽ có thể có được kết cục tốt đẹp như những cặp đôi hạnh phúc viên mãn trên đời.
Nhưng thực tế đã mang đến cho họ quá nhiều nỗi đau, đã phá vỡ hủy hoại tình cảm mà họ đã dành bao nhiêu năm niên thiếu để vun đắp.
Câu chuyện của họ đến cuối cùng chỉ là một giấc mơ chớp nhoáng không chân thực, như hoa trong gương trăng trong nước, nhìn được mà không thể có được..