Dần dần, mắt trở nên ươn ướt, đầu ngón tay xoa xoa gương mặt, cảm giác lạnh lẽo.
Thì ra thì cô ta còn có thể khóc.
Cô ta lại có thể khóc vì anh ta.
“Cộc cộc cộc.”
Kính xe bị người gõ, người đàn ông lúc đầu đang đứng trên bậc thang không biết đã đến cạnh xe từ lúc nào, tay gõ lấy kính thủy tinh.
Trần Uyên hít sâu một lần, đè lấy nỗi buồn trong lòng, tháo dây an toàn mở xửa đi ra ngoài.
“Đi thôi, chúng ta đi đăng ký, có lẽ đại nạn của bố em là ngày hôm nay rồi, ông ấy vẫn đang chờ giấy hôn thú của tụi mình.”
Sau khi bước đến chỗ Lâm Thanh thì bị anh ta kéo lại.
Người đàn ông này có vẻ rất tiều tụy, trong mắt anh toàn là tơ máu, cả người cũng gầy đi trông thấy.
Sự khác thường của anh ta gần như là bắt đầu từ ngày gặp bố.
Rốt cuộc là hai người bọn họ đã nói những gì?
“Trần Uyên.” Lâm Thanh khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói khàn khàn khô khốc: “Nếu như em thật sự không muốn thì tụi mình lĩnh chứng xong thì hủy là được, em đừng tự giày vò mình, cũng đừng bực bội.”
Trần Uyên lạnh lùng nhìn anh ta một cái, giọng điệu hờ hững: “Không được, cứ như thế đi, em cũng không đành lòng lừa một người hấp hối sắp chết, nếu như bố nhắm mắt lại thấy tụi mình hủy bỏ quan hệ hôn nhân này thì ông ấy sẽ không nhắm mắt đâu, mấy năm nay em ngỗ nghịch với ông ấy nhiều lắm, không muốn tiếp tục bất hiếu nữa.”
Lâm Thanh mím chặt môi, muốn nói rồi lại thôi.
Anh ta muốn nói cho cô ta biết huyết hải thâm cừu giữa nhà họ Trần và nhà họ Lâm.
Anh ta muốn nói cho cô ta biết cả đời còn lại anh ta sẽ chăm sóc cô ta thật tốt, coi như là chuộc lỗi.
Nhưng lời đến miệng rồi nhưng không thể nói ra được.
Trần Uyên tựa như không còn kiên nhẫn, tránh thoát khỏi anh ta, lạnh lùng nói: “Không phải là anh muốn đi lĩnh chứng với em sao? Nếu như muốn thì đừng nói nhảm nhiều thế, còn không muốn thì nói ra, đừng có ở đây lãng phí thời gian.”
Nói xong, cô ta nhanh chóng bước tới chỗ bậc thang.
Lâm Thanh nắm chặt bàn tay, rồi lại thả lỏng, cứ nắm rồi thả mấy lần rồi anh ta mới như nhận lệnh mà đi theo.
Chỉ mong là chuyện cũ đẫm máu và nước mắt kia có thể vĩnh viễn phủ đầy bụi khi bố Trần đi.
… Dương Tâm còn định phái người điều tra Hải Cẩn đã làm gì trong giao dịch.
Nhưng cô còn chưa kịp liên hệ đến bên thế lực của Manchester thì tin tức đầu tiên ở nước ngoài đã làm tiêu tan mọi nghi hoặc của cô.
“Con gái thứ Hải Cẩn của gia tộc Hải Nhân quay về gia tộc, lão gia chủ đã mấy lần tiết lộ với bên ngoài rằng sẽ để cô hai nhận vị trí của ông, trở thành người nắm quyền mới trong gia tộc Hải Nhân, nay gia tộc Hải Nhân có thông bảo, cô hai Hải Cẩn đã định ngày hôn ước và cô sẽ kế nhiệm ngay sau khi buổi lễ kết thúc”
Dương Tâm đọc thông báo trên Internet mà tức giận đến cả người run rẩy.
Cái con nhóc khùng điên kia quả nhiên là lấy chuyện cả đời mà đổi lại huyết ngọc mà.
Tại sao con nhóc đấy dám?
Sao nó dám?
Lục Gia Bách bước ra khỏi toilet thì thấy sắc mặt của vợ mình tái xanh mà nhìn điện thoại, anh không khỏi mà nhíu mày.
“Không phải là bảo em đừng tức giận sao? Lại có chuyện gì thế?”
Dương Tâm nghiến nghiến răng, đập điện thoại xuống giường, cả giận nói: “Cái con nhóc Hải Cẩn chết tiệt kia đổi huyết ngọc với cuộc hôn nhân rồi.”
Lục Gia Bách sửng sốt, nhìn vợ mình đang xù lông ngay đầu giường, rồi lại nhìn điện thoại ở cuối giường, hơi nghi ngờ mà nhìn màn hình.
Sau khi thấy rõ nội dung thì anh thấy hơi nhức đầu mà đỡ trán.
Quả nhiên là sư phụ ra sao thì đồ đệ y chang như thế, hai thầy trò này đều y chang nhau cả, to gan lớn mật.
“Gả thì cho nó gả, để nó khỏi dây dưa với anh vợ anh nữa, nghĩ lại mai mốt phải gọi con nhóc đó là chị dâu thì não anh phụt phụt luôn.”
Phụt phụt cái đầu anh.
Dương Tâm lấy cái gối bên cạnh đập anh: “Cút đi.”
Cô lo lắng gần chết mà anh lại còn có hứng nói giỡn..