Nếu thật sự là Tô Yến làm, vậy thì vô cùng xin lỗi, cô ta phải đền cho em gái anh một cánh tay, vừa phỉ đền mạng cho cháu trai anh.
Sau khi Nam Kiên nhìn thấy Lạc Hồ đi ra khỏi thư phòng, anh ta cũng đi ra ngoài theo.
Vừa mới đi tới phòng khách thì chạm mặt Hải Vy đang muốn đi lên lầu hai.
“Cô Hải.” Anh ta vội vàng gọi giật lại Hải Vy: “Lạc Hà thế nào rồi?”
Hải Vy nghiêng đầu nhìn anh ta, sau khi cân nhắc một hồi mới mở miệng nói: “Vết thương bên ngoài cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng người mất trái tim rồi thì sống hay chết có gì khác nhau.”
Nam Kiên lảo đảo lui về sau hai bước.
Tuy rằng anh ta biết lòng của cô đã chết, thế nhưng bị người ngoài châm chọc như vật anh ta vẫn là không chịu được.
“Cô ấy hoạt động không tiện, trong khoảng thời gian này làm phiền cô Hải chăm sóc cô ấy nhiều một chút.”
Hải Vy im lặng một lát rồi nói: “Trong lòng cô ấy còn có khúc mắc, ví dụ như cái chết của đứa con, nếu anh Nam đây thật sự yêu cô ấy thì thay cô ấy đi báo huyết hải thâm thù này đi.
Nếu cứ kéo dài mãi như vậy sẽ chỉ làm cô ấy càng ngày càng trở nên lạnh nhạt, cuối cùng sẽ trở thành một cái xác không hồn.”
Nói xong cô ta bưng chén thuốc đi lên lầu.
Nam Kiên đứng ở giữa phòng khách, ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng của Lạc Hà, trong lòng chậm rãi lan ra từng cơn đau đớn.
Anh ta biết bọn họ đã không còn đường lui rồi, cũng không thể giải thoát được nữa.
Có thể nhìn cô ấy từ xa như vậy anh ta đã mãn nguyện rồi.
Chờ sau khi báo thù xong cô muốn đi đâu anh cũng sẽ đi cùng cô, sẽ không ép buộc cô, yên lặng bên cạnh cô.
… Trong ngục giam của Hải Thành.
Trần Uyên mặc cả một bộ đồ den, trên đầu cài một bông hoa trắng ngồi bên tỏng phòng thăm tù.
Nhìn thấy Trần Uyên mặc cả bộ đồ đen trên đầu lại cài thêm một bông hoa trắng, Trần Nhiên hơi bất ngờ.
“Em đây là? Bố…?”
Trần Uyên hít sâu một hơi, hơi ngẩng đầu để những giọt nước mắt chay ngược vào trong, sau đó cất giọng khàn khàn nói: “Bố mất rồi, mất vào trưa hôm nay, em đến xin cho anh ra ngoài đưa ma.”
Trong lòng Trần Nhiên xẹt qua một ý cười lạnh, thế nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ bi thương: “Ông ấy, ông ấy chết thế nào? Anh vừa mới vào đây yên ổn được chút, mới được vài tháng như thế nào ông ấy đã ra đi rồi?”
Trần Uyên không giấu giếm, mang toàn bộ sự việc xảy ra thời gian này tóm tắt một lượt cho Trần Nhiên nghe.
Khi Trần Nhiên nghe thấy bố anh ta chuyển toàn bộ cổ phần công ty sang cho Lâm Thanh, giúp Lâm Thanh đi lên vị trí chủ tịch tập đoàn, bất giác anh ta cắn chặt hai hàm răng lại.
Cái lão già kia thật sự đã quá hồ đồ rồi.
Không còn quyền thừa kế nữa anh ta còn quay về đưa ma lão làm gì nữa.
“Được rồi, anh biết rồi.
Nhưng anh sẽ không về đâu, không phải lão già kia coi trọng em nhất sao? Sao, em không thể đưa tiễn ông ta lên núi à? À, đúng rồi, em là con gái, dựa theo quy định của dòng họ thì con gái không được chịu tang bố mẹ.
Lão già kia xứng đáng chết không có người đưa ma.”
Trần Uyên nâng con ngươi không dám tin nhìn anh cả, nghẹn ngào nói: “Anh, sao anh lại có thể nói như vậy? Bố vất vả nuôi anh khôn lớn sao bây giờ anh có thể nói ra những câu bất hiếu đó?”
“Ông ta nuôi lớn anh, anh là con ông ta nhưng lại không cho anh quyền thừa kế, lại hồ đồ đem hết gia tài giao cho kẻ thù, vì cái gì mà anh phải đưa ma ông ta?”
Nói xong anh ta đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nếu trong nhà còn có chút tài sản nói không chừng anh ta còn có thể quay về nhà liếc nhìn ông ta lần cuối, giả bộ rơi vài giọt nước mắt sau đó đem xương cốt của lão mang lên núi chôn.
Nhưng hiện giờ tài sản không còn gì nữa, không để lại cho anh ta một chút gì cả, vì sao còn muốn anh ta đưa ma?
“Anh!” Trần Uyên cao giọng quát ra một tiếng: “Anh, coi như em cầu xin anh có được không? Bố cũng đã mất rồi, không thể không có ai ra mặt chịu tang được.
Dù sao bố cũng đã sinh ra nuôi dưỡng anh lớn, cũng chính là muốn anh chịu tang đưa bố lên núi mà thôi.
Cầu xin anh hãy đi một chuyến, trong người em còn có chút tiền để dành, chờ anh ra tù rồi em đưa tất cả cho anh có được không?”
Trần Nhiên không buồn quay đầu lại, tiếp tục bước.
Lúc này, cửa thăm tù lại được mở ra, người phụ trách ngục giam dẫn Lâm Thanh đến.
“Anh Lâm, xin mời.”
Nhìn thấy Lâm Thanh, bước chân của Trần Nhiên bỗng dừng lại.
Trần Uyên cũng đứng dậy từ trên ghế, có lẽ là thương tâm quá mức, cô ta chỉ cảm thấy một trận huyết khí xông thẳng lên gáy, sau đó lảo đảo ngã sang một bên..