Trần Nhiên lên tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng thăm tù nhân, cũng không buồn liếc Trần Uyên lấy một cái.
Sau khi nhìn thấy anh cả rời đi, Trần Uyên bắt đầu khóc: “Cuộc sống trong tù giam vài tháng chung quy cũng không thể khiến anh ta cải tà quy chính, ngược lại làm cho hận thù trong anh ta càng lớn hơn, chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt nhìn anh ta đi xuống như vậy, sau đó tự hủy hoại cả một đời sao?”
Lâm Thanh đỡ cô đứng dậy, trấn an nói: “Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình không ai có thể thay đổi được, em đừng nghĩ nhiều như vậy.
Chúng ta về trước đã, trong nhà còn rất nhiều chuyện chờ chúng ta giải quyết nữa.”
Trần Uyên kinh ngạc nhìn anh: “Anh thật sự nguyện ý dâng toàn bộ cổ phần công ty cho anh trai em à?”
Lâm Thanh nhìn cô một cái, thong thả bước đến cửa phòng thăm: “Sản nghiệp của anh trải rộng khắp thế giới, cơ hồ là lũng đọa hai phần ba giá trị thị trường giải trí, tài sản của nhà họ Trần cũng không phải mong muốn của anh.
Em yên tâm đi cho dù không có cổ phần của nhà họ Trần anh cũng có thể nuôi được em và con.”
“…”
… Khu vực chữa bệnh.
Trong phòng bệnh.
Lê Vãn Trinh tựa vào đầu giường, nhìn thấy người đứng bên cạnh mình là Dương Tâm bèn cười khổ: “Cổ tử cung của mình có vấn đề đúng không?”
Dương Tâm biết không giấu được cô ấy, bèn dứt khoát không vòng vo nữa.
Lê Vãn Trinh là ai chứ?
Chính là chuyên gia y học đứng đầu thế giới, nếu bản thân cô ấy xảy ra chuyện gì chẳng lẽ cô ấy lại không biết hay sao?
“Đúng, có dấu hiệu của ung thư nhưng vẫn chưa biết được là lành tính hay ác tính.
Mình đến đây để làm xét nghiệm nghiên cứu kĩ lưỡng một chút, chờ sau khi có kết quả mới quyết định được phương án điều trị.”
Lê Vãn Trinh gật đầu: “Lại làm phiền cậu rồi, cậu còn đang mang thai, không nên lao lực như vậy đâu.”
Dương Tâm đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt cô, cười nói: “Nếu sau này còn nói những lời như vậy thì mình sẽ không làm bạn với cậu đâu.”
“…”
… Tại biệt thự tư nhân.
Bên trong thư phòng.
Lạc Hồ bưng một ly rượu tựa lưng trên sofa.
“Cót két.”
Cửa phòng được đẩy ra, Hải Vy bưng một chiếc khay đi vào.
“Anh không ăn tối, tôi làm bát canh gà cho anh ăn chút ấm bụng.”
Dứt lời cô cũng đi đến bên cạnh sofa.
Một mùi rượu nồng nặc xông đến, theo bản năng cô cau mày lại.
Rượu mạnh.
Người đàn ông này không ăn gì chỉ uống rượu thôi, chắc là cảm thấy dạ dày mình có thể chịu đựng được hết hay sao.
“Đừng uống nữa, không tốt cho dạ dày đâu.”
Cô đưa tay cầm lấy ly rượt từ anh, sau đó xoay người định bưng bát canh gà đặt lên bàn.
Lạc Hồ nhíu mày, anh duỗi tay ra túm mạnh lấy cổ tay cô.
Một tiếng hô sợ hãi và tiếng ly thủy tinh vỡ vụn vang lên trong căn phòng trống trải.
Giay phút tiếp theo, cả người cô ngã vào người Lạc Hồ, không, phải là hoàn toàn nằm trong ngực anh.
Đây là người đàn ông mà ai khi nghe thấy tên cũng khiếp sợ, không bao giờ gần phụ nữ, bây giờ cô lại làm ra hành động lỗ mãng như vậy, thật không biết làm gì ngoài nghẹn họng nhìn trân trối.
“Tôi, tôi…”
Hải Vy giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của anh.
Kết quả là bên hông được nắm chặt lại bởi một lực mạnh, cố định cô tại chỗ.
“Lạc Hồ, anh, anh muốn làm gì?”
Lạc Hồ cong môi cười, đưa tay chụp lấy cánh tay cô, nhướng mày nói: “Cô là người phụ nữ của tôi, ngay cả con cũng đều sinh cho tôi, tôi làm bất cứ chuyện gì dường như cũng không có gì quá đâu nhỉ.”
Dứt lời, anh xoay người cô lại đè áp xuống sofa, đầu ngón tay thon dài bắt đầu di chuyển.
“Lạc, Lạc Hồ, anh bình tĩnh chút đi, bình tĩnh chút, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Đôi tay thô ráp của người đàn ông lướt qua đôi môi mềm mại của cô, trong đôi mắt chim ưng chớp động toát lên một ánh nhìn tình tứ nhàn nhạt..