Dương Tâm nhích mày, mỉm cười rồi đưa tay gỡ cánh tay của Phó Đức Chính ra.
“Yên tâm đi, bản thân ngọc tỷ có tính năng hấp thụ nhiệt và tỏa nhiệt, nhiệt độ bên trong không cao hơn ba mươi độ đâu.”
Cô nói xong thì liền đưa tay vào trong lò nung.
Trong giây phút đó, tất cả mọi người đều nín thở.
.
đam mỹ hài
Lúc này trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nếu như Dương Tâm có thể rút cánh tay về lại mà không bị tổn thương gì thì bọn họ sẽ tin thỏi ngọc đó là thật.
Mỗi giờ mỗi phút đều có kỳ tích xảy ra trong cuộc sống và bây giờ bọn họ đang được chứng kiến một kỳ tích thật sự.
Dương Tâm cầm thỏi ngọc huyết được lấy ra trong tay rồi nói mạch lạc: “Tôi là học trò của tôn sư Vô Trần, Thái Sơn Bắc Đẩu của phái Mạc Kim nên đương nhiên sẽ có bí quyết giám định đồ cổ riêng.
Nếu như đến cả lời của tôi mà mọi người cũng không tin thì chắc trên thế giới này sẽ không còn ai có thể thật sự phân biệt được sự thật giả của thỏi ngọc cổ này nữa rồi.”
“…”
Cả hội trường im lặng như tờ.
Không phải vì Dương Tâm đã rút hai cánh tay về lại nhưng không hề bị tổn hại gì, mà là vì câu nói “Tôi là học trò của thầy Vô Trần, Thái Sơn Bắc Đẩu của phái Mạc Kim” của cô.
Thầy Vô Trần à?
Trong lĩnh vực giám định đồ cổ thì cả trăm ngàn chuyên gia cũng không bì lại được một mình ông ấy.
Ông ấy nắm giữ tất cả các bí quyết giám định đồ cổ, trước giờ chưa từng nhận nhầm một loại đồ cổ nào.
Đương nhiên, chuyện đó không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng là thầy Vô Trần chỉ có một học trò duy nhất, đó là Trì Mộ, bậc thầy giám định báu vật nổi tiếng quốc tế mà thôi.
“Trời ơi, ý của người phụ nữ này là sao? Cô ta nói cô ta là học trò của thầy Vô Trần à? Chuyện này, chuyện này sao có thể được chứ? Cả đời thầy Vô Trần chỉ nhận một học trò duy nhất, sao có thể là cô ta được?”
“Đúng vậy, rõ ràng học trò của thầy Vô Trần là chuyên gia giám định vật báu Trì Mộ, sao có thể là Dương Tâm được?”
“He, hehe, còn chưa hiểu ra sao? Dương Tâm là Trì Mộ đấy, cô ấy mới là Trì Mộ thật sự.”
“Ế, nói không chừng anh nói đúng đấy.”
“…”
Dương Mỹ lập tức ngước mắt lên, nhìn Dương Tâm với ánh mắt không thể nào tin nỗi rồi nói bằng giọng run rẩy: “Cô, cô thật sự là Trì Mộ sao?”
Cô ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người có mặt trong hội trường đều hiểu ra được ý nghĩa trong câu nói đó.
Xem ra người phụ nữ này thật sự là người mạo nhận.
“Đáng chết thật, chúng ta đã bị cô ta chơi xỏ rồi.”
“Còn không phải nữa sao? Mặt tôi đang đau đây này, bợ đỡ cô ta cứ như một tên ngốc, còn cho rằng cuối cùng cũng có người đứng ngang tầm với Dương Tâm rồi, nhưng ai ngờ vòng tới vòng lui thì Dương Tâm vẫn cứ là Dương Tâm, vẫn là bà trùm quốc tế không thể nào bị lung lay.”
“Dương Mỹ, tại sao cô lại phải mạo nhận là thầy Trì Mộ hả?”
“Dương Mỹ, sao cô lại lừa dối chúng tôi?”
Phó Đức Chính nheo mắt nhìn Dương Tâm, mặc dù anh ta đoán ra được cô là Trì Mộ nhưng bây giờ, khi biết được sự thật thì anh ta vẫn cảm thấy sốc.
Bảo anh ta phải làm sao để buông bỏ người phụ này bây giờ?
Một khi đã say đắm cô thì có phải mất cả đời cũng không thể nào thoát ra được.
Anh ta yêu cô là chuyện đương nhiên.
Đổi lại là bất cứ người đàn ông có khả năng nhìn nhận nào khác thì cũng sẽ như vậy thôi.
“Dương Tâm ơi Dương Tâm, cô thật là…”
Phó Đức Chính vẫn chưa than thở hết câu thì những người xung quanh lại nháo nhào lên, thi nhau gạn hỏi Dương Tâm có phải là Trì Mộ hay không.
Dương Tâm mỉm cười nhìn Dương Mỹ rồi chậm rãi nói: “Tôi cho rằng mọi người nên hỏi cô Dương vấn đề này thì sẽ thích hợp hơn, hình như cô ấy rất không cam tâm đấy.”
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Dương Mỹ.
“Dương Mỹ, cô hãy nói thật xem, có phải cô giả mạo Trì Mộ hay không?”
“Đúng vậy, nếu như cô là Trì Mộ thì sao có thể xem đồ giả là ngọc tỷ được chứ?”.