Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Cô chỉ cho Hạ Mộc Nhiên chuẩn bị chiếc bình gốm giả đó thôi, nhưng không ngờ Thẩm Thành lại còn vì cô mà mời tất cả những người mua bị hại đến đây nữa.

Cô biết anh ta đã biết được thân phận thật sự của cô rồi.

Anh ta làm như thế là đang chiều cô sao?
Sự cưng chiều của anh trai dành cho em gái.

Cũng tức là, anh ta đã chấp nhận cô, thừa nhận cô, xem cô như là em gái ruột của mình.

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, vành mắt cô cay xè.

Thì ra anh ta còn khao khát tình thân hơn cả trong tưởng tượng của cô.

Bao nhiêu năm trôi qua, cô chưa từng có cảm giác được người thân yêu thương, che chở, cô vốn tưởng rằng cả đời này của mình cũng sẽ không bao giờ có được tình cảm đó nữa.

Nhưng không ngờ, sau khi cô trải qua bao nhiêu trắc trở thì ông trời cũng đã ban cho cô tình thân quan trọng nhất trong cuộc đời.

Thứ tình thân trân quý đó là thứ mà trước giờ cô chưa từng dám mơ tưởng đến, không ngờ bây giờ nó lại đang bày ra trước mắt cô.

Thật tuyệt!
Vì cô nhìn quá đăm chiêu nên Thẩm Thành bất giác ngước mắt lên, nhìn sang cô, họ nhìn vào mắt nhau, cô có thể nhìn thấy được sự dịu dàng từ trong ánh mắt của anh ta.

Ánh mắt đó đã làm cô phải rơi nước mắt.

Đó là anh trai của cô, anh trai ruột đấy.

Thẩm Thành chầm chậm bước lên bậc tâng cấp, sau khi anh đứng vững vàng trước mặt Dương Tâm thì mỉm cười và nói: “Đừng sợ, có anh ở đây, không có ai dám ức hiếp em đâu.”
Dương Tâm hé môi, nở nụ cười nghịch ngợm với anh.

Thẩm Thành nhìn nụ cười thuần khiết không tì vết như một thiếu nữ đó của cô thì ánh mắt anh ta càng trở nên hiền dịu hơn.

Anh ta chầm chậm đưa tay ra xoa nhẹ lên đầu cô.

Cô là em gái ruột của anh, chỉ có cô gái rộng lượng như cô thì mới xứng với thân phận đích nữ của nhà họ Thẩm mà thôi.

“Cảm ơn anh, em thật sự cảm thấy rất vui khi hôm nay anh đến.”
Thẩm Thành mỉm cười và nói: “Chỗ này không tiện nói chuyện đâu, lát nữa nói với em sau nhé.”
Anh ta nói xong thì đưa mắt nhìn về những người thu thập đồ cổ ở phía dưới, dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ.

Một trong số những người đó liền lên tiếng: “Dương Mỹ, cô mạo nhận thầy Trì Mộ, hại tôi mua phải đồ giả, thiệt hại mất mấy tỷ, tôi nhất định phải tính với cô món nợ này.”
“Còn có tôi nữa, tôi mất mấy trăm tỷ để mua ba món đồ cổ, kết quả trong ba món đó có tới hai món là đồ giả, thiệt hại lớn như thế thì cô nhất định phải đền bù cho tôi.”
“Dương Mỹ, chúng tôi tin tưởng cô, ủng hộ cô, còn cô thì sao? Cô đã làm gì nào? Không những mạo nhận là thầy Trì Mộ mà còn lừa chúng tôi, ngang nhiên giẫm đạp lòng tin mà chúng tôi dành cho cô ở dưới chân.

Người đáng ghét giống như cô nên vào tù mà suy ngẫm lại đi.”
“Nhốt cô ta vào tù đi.”
“Nhốt cô ta vào tù đi.”
Dương Mỹ lại ngã ngồi xuống ghế, mặt mày tái nhợt.

Tiêu rồi, tiêu thật rồi, lần này thì tiêu thật rồi, không chỉ danh tiếng của cô ta bị hủy mà cô ta còn có khả năng sẽ phải ngồi tù.

Không.

Cô ta không thể ngồi tù được.

Không thể được!
Cô ta lảo đảo đứng lên khỏi ghế, tiến nhanh về trước mặt Dương Tâm, quỳ xuống và nói: “Cô Dương, tôi đã sai rồi, tôi thật sự, thật sự đã biết sai rồi, xin cô, xin cô hãy tha cho tôi đi.

Sau này tôi sẽ không dám nữa đâu, không dám nữa đâu.”
Dương Tâm khẽ thở dài, cúi đầu nhìn cô ta rồi nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ nếu như cô khiêm tốn một chút thì tôi cũng không muốn vạch trần cô đâu, dù sao thì cô cũng đã mạo nhận rồi.

Nhưng cô cứ phải chơi bẩn, quay ngược lại làm khó tôi, tôi đâu phải thánh mẫu, sao tôi có thể nhịn cô được.”
Cô nói xong thì khẽ dùng sức, đá Dương Mỹ một đá, sau đó lùi về sau mấy bước rồi nói: “Quả ác do mình tự trồng thì nên tự mình nếm đi, tôi không cứu được cô và cũng sẽ không cứu cô đâu.”
Dương Mỹ nhũn người ngồi, bệch dưới đất, nhìn Dương Tâm với vẻ mặt căm hận rồi giận dữ nói: “Rõ ràng cô là Trì Mộ nhưng lại để mặc cho tôi mạo nhận là cô.

Dương Tâm, rốt cuộc cô đang toan tính chuyện gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui