“…”
Dương Tâm thấy không còn ai dám tiến lên chất vấn, lại nói: “Tai nạn ngày hôm nay, toàn bộ người tham lam đều phải trả giá.
Dương Mỹ đã vì những chuyện chính mình làm ra mà trả giá đắt, những người còn lại thì đều viết một bản kiểm điểm công bố ra đi, sau đó, tôi sẽ không truy cứu nữa.”
Đám chuyên gia trên đài quay sang nhìn nhau.
Bọn họ không ngốc, sao có thể không biết “những người còn lại” trong miệng cô chính là chỉ bọn họ chứ?
Nghe cô nói không truy cứu sai lầm nữa, họ đều nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là một bản kiểm điểm thôi, thể diện mất cũng đã mất rồi, chỉ cần không phải vào tù là được.
“Haiz, là tôi già rồi nên hồ đồ, quá chú trọng danh lợi cho nên mới lầm đường lạc lối.
Cũng may cô Dương đã tìm được huyết ngọc chân chính, nếu không ngọc tỷ này bị hủy hoại trong tay chúng ta thì e chúng ta sẽ trở thành tội nhân ngàn đời mất.”
“Đúng, là do chúng ta quá mức ngu xuẩn, dựa vào bản năng phán đoán khối ngọc kia.
Trực giác nói cho chúng ta biết đó là thực thì chúng ta liền tin tưởng đó là thực.”
“Cô Dương, tôi xin giải thích lời nói trước đó của tôi với cô.”.
truyện ngôn tình
Dương Tâm khoát tay.
Cô lười nghe đám lão già này tụng kinh.
Đã một đống tuổi rồi còn chú trọng thanh danh nhữ vậy, trợn tròn mắt nói dối, rõ ràng không có cách nào phán đoán huyết ngọc là thật hay giả, lại còn dám nói đó là thật.
A…
Đây là cái gọi là điệu bộ của chuyên gia.
Già mà không khiến người kính trọng.
“Giờ huyết ngọc đã tìm lại chốn cũ, nếu anh Phó thay mặt quốc gia đến xử lý chuyện này thì hôm nay tôi đây sẽ giao khối huyết ngọc này cho cậu ấy.”
Nói xong, cô ném ngọc cổ trong tay tới phía trước người Phó Đức Chính, cũng không quan tâm anh ta có thể tiếp được hay không.
Phó Đức Chính kêu thầm một tiếng, vội vàng lắc mình qua, khó khăn lắm mới tiếp được huyết ngọc vào tay.
Dương Tâm nhướng mày, cười nói: “Cậu căng thẳng như vậy làm gì? Cái này ngay cả lò luyện trên nghìn độ cũng không làm tan được, sao có thể rơi vỡ chứ?”
“…”
“Dương Tâm, cô nói cô là Trì Mộ, sao vài ngày trước cô không nhận ra cái vòng Nước Mắt Mỹ Nhân mà sư mẫu cô tặng cho sự phụ cô thế? Cái đó rõ ràng là thật, sao cô lại phải nói là giả?”
Dương Tâm nhịn không được, đưa tay day day mi tâm, thở dài: “Thứ họ lấy ra bán đấu giá đích thực là giả.
Nếu tôi không làm náo loạn như vậy, Nước Mắt Mỹ Nhân hiện tại chính là hàng giả, vì có người muốn chiếm hữu nó làm của riêng.”
“…..”
“Được rồi, diễn cũng đã diễn xong, náo nhiệt cũng xem xong rồi, đều tản ra cả đi.
Thật có lỗi, khiến các người thất vọng rồi, mạng tôi cứng lắm, gây sức ép chỉ một chút như vậy thì không có cách nào đưa tôi vào tù đâu.”
“……”
Ánh mắt Dương Tâm quét một vòng bốn phía, thái độ ngạo mạn, giống như nữ vương ở nơi cao cao vậy.
Trên thực tế, hiện tại cô chính là nữ vương, có Lục Gia Bách cưng chiều, có Thẩm Thành che chở, còn có fan hâm mộ Trần Tuấn, Phó Đức Chính lúc nào cũng luôn bảo vệ cô, cô đã trở thành người phụ nữ tôn quý nhất Hải Thành này rồi.
Khi rời khỏi bảo tàng, Dương Tâm bị vây kín.
Lục Gia Bách phái hơn mười bảo vệ mới có thể đưa cô từ trong đám đông đi ra ngoài.
Mà câu chuyện về đại sư Trì Mộ mà mọi người ca tụng cũng đã từ bảo tàng truyền ra ngoài, chỉ trong vòng nửa ngày đã oanh động toàn cầu.
Trong quán trà.
Dương Tâm và Thẩm Thành ngồi ở chỗ bên cửa sổ, tầm mắt của hai người đều dừng ở ngã tư tấp nập người qua lại.
Trầm mặc trong một lát, Thẩm Thành khởi đầu, mở miệng hỏi: “Em không sinh non chứ?”
Dương Tâm cười, lắc đầu: “Không, anh quên em là thần y vô danh sao? Làm sao có thể để chính mình sinh non chứ?”.