Trần Nhiên giật lấy tập tài liệu cười khẩy: “Không cần mày nhắc, mày nói Trần Uyên không lấy là nó không lấy chắc? Tao cũng đâu có biết nhà họ Trần rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, ai mà biết được trước đó nó có chôm chỉa chút đỉnh gì không.”
Trần Uyên đứng phắt dậy, sải bước đến trước mặt Trần Nhiên đau đớn nói: “Anh, anh nói gì kỳ cục vậy, thời gian qua Lâm Thanh quản lý việc kinh doanh của nhà họ Trần đã khiến cho doanh số của Trần Thị tăng lên mấy phần trăm, nhiều hơn số tiền năm đó bố chuyển giao cho anh ấy gấp mấy lần, không tin anh có thể đến Cục công chứng điều tra xem.”
Trần Nhiên không thèm để ý đến cô, anh ta đảo mắt nhìn dãy số khổng lồ, tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
“Thật ra mày lấy đi một ít cũng chẳng sao cả, cứ coi như của hồi môn anh cho mày đi.”
“Anh…”
Trần Uyên định mắng anh ta, nhưng lại bị Lâm Thanh cản lại.
“Nếu đã giao toàn bộ tài sản và cổ phần cho anh rồi thì anh cũng nên làm tròn nghĩa vụ của một đứa con trai đi chứ, mau đến linh đường làm tốt vai trò của một đứa con trai hiếu thuận đi.”
Trần Nhiên không biết xấu hổ cười nói: “Điều kiện đầu tiên mày làm tốt lắm, tiếp theo là điều kiện thứ hai, mày định khi nào làm thủ tục ra tù cho tao đây?”
“Anh đừng có mà được voi đòi tiên.” Trần Uyên quát.
Anh ta dám lấy tang lễ của bố ra để uy hiếp cô và Lâm Thanh.
Bố ở dưới suối vàng mà thấy chắc sẽ rất đau lòng.
Trần Nhiên hừ lạnh: “Hồi đó chính thằng đàn ông của mày bày mưu hại tao vào tù, tao chưa bảo nó quỳ xuống xin lỗi là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, giờ tao là anh vợ nó, tao nói cái gì nó cũng phải nhịn.”
“Anh…”
“Được rồi Uyên Uyên, em bớt nói vài câu đi.”
Lâm Thanh ngăn cô, sau đó nói với Trần Nhiên: “Anh cứ đưa tang cho bố trước đi đã, những chuyện khác tôi sẽ thu xếp ổn thỏa, anh yên tâm, tôi là người giữ chữ tín, tôi đã nói sẽ đưa anh ra tù là tôi sẽ làm.”
Trần Nhiên cười khẩy, sau đó cầm hợp đồng chuyển nhượng rời khỏi thư phòng.
Trần Uyên nhìn theo bóng lưng vô tình của anh ta, nước mắt rưng rưng, hai chân mềm nhũn ngã khụy xuống sàn nhà.
Lâm Thanh vội vàng đưa tay ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng.
“Cẩn thận, đừng để bị đụng.”
Trần Uyên vùi vào lòng Lâm Thanh òa khóc: “Mấy tháng trong tù không những không làm anh ta tỉnh ngộ, mà càng khiến anh ta thù hận hơn, giao nhà họ Trần cho anh ta, chắc chắn chưa đến nửa năm sẽ bị anh ta làm cho tán gia bại sản.”
Lâm Thanh cười cười lắc đầu: “Anh ta vốn là người thừa kế nhà họ Trần mà, giao sản nghiệp cho anh là cũng là chuyện danh chính ngôn thuận thôi, còn anh ta có thể giữ được hay không thì chỉ có thể dựa vào anh ta, em đừng nghĩ nhiều quá, tập trung lo tang lễ cho bố đi đã.”
“…”
Quán cà phê.
Lục Gia Bách híp mắt nói: “Vậy ý anh là sẽ nghe theo ý cô ấy, không để cô ấy về nhà họ Thẩm nhận tổ quy tông? Thẩm Thành, anh nên biết bên ngoài kia họ đồn cô ấy thành cái cái dạng gì rồi.
Tôi có ý để anh biết được thân phận thật của cô ấy là muốn thông qua anh trả lại trong sạch cho cô ấy, tuy tôi không để ý đến quá khứ của cô ấy nhưng miệng người đáng sợ, giờ cô ấy đang mang thai, quan trọng là…”
Nói đến đây, anh bỗng ngừng lại, sau một hồi im lặng, anh vẫn quyết định nói chuyện lần đầu mang thai, vì áp lực quá lớn nên Dương Tâm đã mắc chứng lo âu và trầm cảm tiền sản cho Thẩm Thành nghe.
Thẩm Thành nghe xong vô cùng ngạc nhiên: “Nghiêm trọng vậy sao?”.