Trong tay anh vẫn đang cầm điều xì gà chưa đốt.
Thấy cô bước ra, anh vội sải bước đến cạnh cô.
“Có mệt không em? Có cần anh bế em đi nghỉ ngơi không?”
Dương Tâm đưa hai cánh tay về phía anh, anh đã muốn bế, cô đương nhiên rất sẵn lòng lười biếng.
“À đúng rồi, những người sưu tầm đồ cổ bị lừa kia anh xử lý sao rồi? Bồi thường cho họ chưa?”
Lục Gia Bách nhướng mày chế nhạo: “Bản thân ngu ngốc để người khác đùa bỡn thì có mặt mũi gì bảo anh bồi thường tổn thất cho họ?”
“Lục Gia Bách…”
“Được rồi, anh sẽ nói nghiêm túc, em đừng nóng, chuyện này liên quan đến một nhóm lừa đảo, bọn chúng lợi dụng Dương Mỹ, mượn tay Dương Mỹ bán số hàng giả kia cho đám người sưu tầm, nay cảnh sát đã nhúng tay vào vụ này, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi.
Chỉ cần có thể lấy lại được khoản tiền đó thì bọn họ sẽ được bồi thường, ngược lại, nếu không lấy lại được thì thật ngại quá, tổn thất lần này họ phải tự chịu thôi, ai bảo ngu làm gì.”
Dương Tâm thấy hơi buồn cười: “Tổng giám đốc Lục xưa nay xài tiền như nước, bồi thường cho họ chút tiền mọn này với anh mà nói chắc chẳng bõ bèn gì, anh biến thành người vắt chày ra nước từ hồi nào vậy?”
“Ông đây vắt chày ra nước là vì nghĩ cho vợ con, bọn họ là vợ con anh à?”
“…”
Biệt thự ở ngoại ô của ai đó.
Trong phòng khách.
Có tiếng bước chân ở đầu cầu thang, cô ta vô thức ngước mắt lên, nhìn thấy Trần Cát Phượng mặc áo ngủ đi xuống, vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Trần Cát Phượng xua tay, sau khi giải tán hết người hầu trong phòng khách, bà ta cau mày hỏi: “Muộn thế này rồi cô chạy đến chỗ tôi làm gì? Xảy ra chuyện gì à?”
“Thẩm Thành hẳn là đã biết thân phận của Dương Tâm rồi, con phải làm sao đây, làm sao bây giờ?”
Trần Cát Phượng kéo cô ta ngồi xuống sô pha, chậm rãi nói: “Tôi còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng, đêm hôm cô chạy đến đây chỉ vì chuyện này thôi à, biết rồi thì sao? Chỉ cần cô không làm gì sai, bọn họ sẽ không đuổi cô ra khỏi nhà họ Thẩm đâu.
Bây giờ cô chỉ cần ‘nhịn’ thôi, chuyện nhỏ không nhịn ắt sẽ làm hỏng chuyện lớn, đừng kinh ngạc chỉ vì một chút biến động nhỏ, có tôi kiểm soát tình hình, mọi chuyện sẽ không rối tung lên trong một chốc đâu.”
“Nhưng, nhưng Thẩm Thành đã biết Dương Tâm là em gái ruột của mình, bước tiếp theo nhất định sẽ tìm cơ hội để cô ta trở về nhà, mẹ ơi, một khi Dương Tâm mà về, chưa nói đến chuyện cô ta có uy hiếp địa vị của con không, thì với thân phận đích nữ nhà họ Thẩm đã có thể vinh dự gả vào nhà họ Lục, đến lúc đó, mọi trù tính của chúng ta coi như đổ sông đổ biển hết.”
Trần Cát Phượng trầm mặc suy nghĩ một lúc, sau đó cầm điện thoại trên bàn trà lên, bấm một dãy số, bắt đầu soạn tin nhắn: ‘Tô Yến, cô suy nghĩ xong chưa? Thủ lĩnh Ám Long sắp cưới vợ rồi, nếu cô còn do dự không quyết, đến lúc đó chỉ có thể quỳ gối cúi đầu xưng thần dưới chân người phụ nữ khác mà thôi.’ Mười giây sau, bên kia trả lời lại: ‘Được rồi, cứ làm theo những gì bà nói, tôi có thể giải quyết được Lạc Hà, tất nhiên cũng có thể giải quyết được Dương Tâm, cứ giao cô ta cho tôi, nếu có gì cần nhờ bà giúp, bà bắt buộc phải hợp tác vô điều kiện.’ ‘Được, vậy tôi xin chúc công chúa điện hạ giành được thắng lợi trước.’ Sau khi gửi tin nhắn cuối cùng, Trần Cát Phượng nhướng mày nhìn Thẩm Thanh Vi, cười đắc ý: “Giờ thì cô yên tâm rồi chứ.
Dù cô không làm thì cũng sẽ có người làm thay cô.
Cứ chờ thôi, chờ bọn họ đấu với nhau sứt đầu mẻ trán, còn cô làm ngư ông đắc lợi.”
“…”
Ngày hôm sau.
Nơi ở của Lạc Hồ.
Lạc Hà vội vàng chạy ra khỏi phòng khách.
Đứng sững nhìn những hình bóng thân thuộc, nước mắt rơi lã chã.
“Mẹ, mẹ ơi…”.