Trực giác nói cho cô biết người đàn ông tên Vân Hành không phải là người bình thường, có thể được Nhị trưởng lão coi trọng, chắc chắn phải là người đặc biệt xuất chúng.
“Hải Vy, tình cảnh của em gái cô bây giờ không được tốt cho lắm.
Tôi biết cô ở trong gia tộc Hải Nhân vẫn có thế lực riêng của mình, có thể nhờ cô giúp tôi một việc được không?”
Hải Vy nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: “Cô muốn tôi giúp cô điều tra tình hình nội bộ trong gia tộc Hải Nhân sao?”
“Đúng vậy, chỉ có hiểu rõ tình hình thực tế.
tôi mới có thể giúp Hải Cẩn một tay, cô chỉ có một người em gái là cô ấy, chắc chắn cũng không muốn cô ấy gặp chuyện.”
Hải Vy hừ lạnh một tiếng: “Cô không cần kích thích tôi, tôi không nói không giúp cô, cho tôi thời gian ba ngày, để tôi điều tra rõ ràng tình hình nội bộ của gia tộc Hải Nhân.”
“Được.”
Ngay khi cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc, cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Bố Lê vội vàng chạy đến cửa, kéo lấy cánh tay Triệu An hỏi: “Nhóc con, thế nào rồi, tình hình vẫn tốt chứ?”
Lê Vãn Trinh đã giấu bố Lê về căn bệnh ung thư ác tính, chỉ nói với ông ấy về việc rách tử cung nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật cắt bỏ.
Triệu An mệt mỏi đưa tay vuốt đôi lông mày, chậm rãi nói: “Ca phẫu thuật thành công, sẽ không để lại di chứng gì.
Bác đừng lo lắng ạ, cô ấy sẽ tỉnh lại sau khi hết thuốc mê thôi.
Bác cứ đến phòng bệnh nghỉ ngơi trước đi.
“
Bố Lê còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lê Vân Thảo ở bên cạnh kéo lại.
“Bố, Triệu An vẫn còn rất nhiều việc phải làm sau ca phẫu thuật, chúng ta sẽ làm trì hoãn thời gian của anh ấy.
Đợi khi tình trạng của em gái ổn định chúng tại lại hỏi kỹ càng hơn.”
“…”
Dương Tâm vươn tay ra bá cổ anh ta, cười khúc khích: “Anh có phải đang trông chờ người đàn bà kia tự chui đầu vào rọ, sau đó tống cổ bà ấy ra khỏi nhà họ Thẩm, để em có thể về nhà không?”
Có quá nhiều trang của trang nguồn, mà số lượng đọc giả của trang nguồn lại quá ít.
Mình mong các bạn hãy ủng hộ trang nguồn để chúng mình có động lực lên nhiều chương hơn.
Lục Gia Bách chẳng nói chẳng rằng, người con gái này thật sự thông minh, một chút tâm tư này cũng không tài nào giấu được cô.
Đã giấu không được rồi thôi thì đừng nói gì cả.
Dương Tâm ngẩng đầu hôn lên bờ môi mỏng của anh.
Làm sao đây, cô thực sự yêu người đàn ông này rồi, nếu ngày hôm đó không có anh thì mọi thứ của cô có thể đã sụp đổ mất rồi.
“Lục Gia Bách, anh trước giờ không so đo với phụ nữ, vậy mà nay vì em mà tính toán với Thẩm Thanh Vi, lại còn là ân nhân nữa, em…”
Lục tổng cười, hôn lên môi của cô ấy, mơ hồ nói: “Trong mắt anh, trong cả cuộc đời anh chỉ có độc nhất một mình em, những người ngoài kia đều không có tác động gì đến anh, cứu mạng thì đã sao, chỉ cần người đó dám làm tổng thương em, anh sẽ làm cho họ chịu đựng những điều thích đáng.”
Buổi sáng.
Sở Tư Hành và Sở Di sản và Văn hóa phái đội điều tra đến nhà họ Lục.
Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, chính là thỉnh cổ phật đến viện bảo tàng.
Đây là quốc bảo, là thứ đồ cổ vô cùng trân quý, không thể nào để trở thành vật tư hữu của Dương Tâm.
Bên trong phòng khách.
Bà Lục khó chịu nhìn những người làm nhiệm vụ, mới nói: “Cổ phật hiện tại đang được thờ trong phật đường của nhà họ Lục, chúng tôi đảm bảo không để tổn hại dù chỉ một phần, cho nên có thể nào để cho chúng tôi tiếp tục giữ lại không?”.