Đế Đô, dinh thự của nhà họ Phó.
Bà Phó đập tờ báo trên tay xuống bàn cà phê, tức giận nói: “Hay lắm Dương Tâm, cô đã dây dưa với Lục Gia Bách rồi, giờ còn đến khiêu khích con trai tôi.
Cô ta muốn gì đây? Muốn trở thành một người phụ nữ có hai đời chồng à?”
Phó Linh Ngọc ở một bên nói: “Lúc trước khi ở Hải Thành, con nói anh trai đã bị Dương Tâm cho thuốc mê hồn rồi mà, thậm chí còn vì cô ta mà ngỗ ngược lại với cha mẹ mà không có ai chịu tin con.”
“Bây giờ tình hình không thể kiểm soát được nữa, chỉ đợi anh trai con đưa ả Dương Tâm đó về nhà họ Phó này rồi ép mọi người phải đồng ý cô ta là con dâu của nhà mình thôi.”
“Không thể nào.” Phu nhân Phó đột nhiên từ trên sô pha nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ta là loại con hoang không rõ cha đẻ.
Cô ta mang thai trước khi kết hôn, như vậy có tư cách gì để vào cửa nhà họ Phó này chứ? Dương Tâm à… dù cô có năng lực như nào, chỉ cần người còn ở Hoa Hạ, tôi không tin rằng tôi không thể đối phó với cô.”
Phó Linh Ngọc cong môi cười, nghiêng người gửi tin nhắn cho Cố Ngọc Hiểu: ‘Mẹ tôi đã tức giận rồi, tôi phải làm gì tiếp theo đây?’
Một lúc sau, đối phương trả lời tin nhắn: ‘Chờ đợi thời cơ đi, đến lúc đó cô hãy dựa vào tay mẹ để diệt trừ Dương Tâm.
Cố gắng thành công trong một lần, đừng để cho người phụ nữ kia có bất kì cơ hội nào để trở tay.’ Nụ cười trên môi Phó Linh Ngọc càng ngày càng đậm.
Nhất định cô ta phải diệt trừ được người phụ nữ Dương Tâm này.
Bây giờ, Lê Vãn Trinh đã mắc phải căn bệnh ung thư tử cung ác tính chỉ có thể dựa vào Dương Tâm mới có khả năng bảo toàn được tính mạng thôi.
Nói cách khác, nếu như Dương Tâm biến mất thì Lê Vãn Trinh cũng sẽ ngay lập tức hết thuốc chữa.
‘Được rồi, cô vì muốn có Thẩm Thành, tôi vì muốn có Triệu An.
Chúng ta cùng nhau cố gắng để đạt được thứ mình mong muốn.
Dù sao thì Dương Tâm cũng phải chết thôi.’ Biệt thự Trong phòng khách.
Phó Đức Chính ngồi lên ghế chủ, nhướng mày nhìn Lục Gia Bách, cười nhưng chẳng phải cười, hỏi: “Không lo ở nhà nhìn người phụ nữ tốt đẹp của anh đi, đến đây tìm tôi làm cái gì?”
Tổng giám đốc Lục lạnh lùng liếc anh ta một cái, trầm giọng nói: “Hôm nay tin đồn bên ngoài ùn ùn kéo đến ảnh hưởng đến tâm trạng của Dương Tâm.
Chừng nào cậu mới trở về Đế Đô? Còn khi nào cậu mới tìm người phụ nữ kia để đính hôn để sớm kết thúc tầm đó ngày quan hệ mập mờ này đây?”
Phó Đức Chính chậm rãi thu lại nét cười, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng của sự nguy hiểm: “Lục Gia Bách, anh đừng có khinh người quá đáng.
Tôi chưa từng mang ý định cướp lấy Dương Tâm là đã tận tâm tận tình lắm rồi.
Tốt nhất là anh đừng có đụng vào quyền lực của tôi.”
“Vậy sao?” Lục Gia Bách lạnh lùng cười: “Cậu có cướp lấy cũng vô dụng thôi vì trong lòng Dương Tâm đâu có cậu.”
Phó Đức Chính nhíu mày thật chặt: “Lục Gia Bách, tốt nhất là anh đừng khích tôi.
Tôi yêu Dương Tâm cũng không thua kém gì anh đâu.
Anh khơi lên sự không cam tâm trong lòng tôi thì dù là máu chảy thành sông, tôi cũng muốn tranh giành cùng anh một lần.”.
Truyện Đông Phương
Tổng giám đốc Lục hừ lạnh một tiếng, mặt không thay đổi nói: “Dương Tâm và cậu trong sạch.
Nếu cậu dừng lại ở thành phố Hải Thành sẽ chỉ để cho bọn họ cảm thấy các người mập mờ, không rõ ràng mà thôi.
Không phải bà Phó đã kiếm người phụ nữ bao bọc rồi sao? Cũng sắp cưới rồi, đừng đến gây hoạ cho vợ chồng son bọn tôi nữa.”
Phó Đức Chính bị anh chọc cho bật cười: “Lục Gia Bách, sau khi gặp được Dương Tâm, anh vẫn có thể nhân nhượng được hay sao?”
Vẻ mặt Lục Gia Bách rất căng thẳng.
Anh không muốn trả lời vấn đề này nhưng lại không thể không trả lời được: “Sẽ không.”
“Điều đó hoàn toàn không được.
Anh không được, tôi không được, tôi tin rằng Trần Tuấn cũng không làm được.
Vậy nên, anh đừng tự cho mình là đúng mà bắt tôi gả cho một người phụ nữ khác.
Tôi làm không được đâu.”
“…”
“Được rồi, ngày mai tôi sẽ trở về Đế Đô.
Anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt.
Nếu tôi mà biết anh ức hiếp cô ấy, tôi nhất định đem người dưới trướng tới làm phiền căn cứ Lục Thị ở Hải Thành.”
“…”
Gia tộc Hải Nhân.
Nơi ở của Hải Cẩn.
Một cô nhóc đang tựa người lên khung xích đu, nghiêng đầu đứng nhìn cậu trai trẻ đẹp trai bên kia.
“Vân Hành, đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?”
Cậu trai trẻ khẽ gật đầu, dáng vẻ khiêm tốn: “Cô hai, chúng ta đã bốn năm không gặp rồi.
Cô và sư phụ mình ra ngoài luyện tập cũng không thấy quay về gia tộc.”
Hải Cẩn cười lên hai tiếng ha ha: “Anh đừng có dừng lại mà, tiếp tục đẩy đi, đẩy lên cao chút.
Tôi thích cảm giác từ trên cao rơi xuống, rất kích thích.”.