Cậu trai cười nhẹ, cánh tay thon dài khoác lên vai cô ta, đẩy mạnh cô ta về phía trước: “Tính cách của cô hai vẫn vậy, không thay đổi chút nào như mây trên trời, không nhiễm bụi trần, trong sáng không chút bẩn nào.”
Hải Cẩn cười lạnh: “Đúng vậy, tôi vẫn mang tính cách như vậy, không gì thay đổi.
Nhưng ngược lại là anh.
Anh thừa lúc bố tôi tuổi già bệnh nặng, khống chế nửa thế lực gia tộc Hải Nhân.
Vân Hành à, anh to gan lắm.
Anh muốn tạo phản sao?”
Cậu trai trẻ vẫn bình thường, động tác ở tay cũng không thay đổi chút nào, sức lực đẩy vẫn rất vừa phải.
“Tôi chỉ vì muốn chia sẻ với gia chủ mà thôi.
Tuổi của ông ấy cũng lớn rồi mà cô và chị gái lại không thể gánh vác nổi trách nhiệm này.
Dù sao thì cũng sẽ có người chịu trách nhiệm này thôi.
Tuy tôi khống chế nửa thế lực gia tộc nhưng cũng không quá đáng đến mức quản lý thay.
Bây giờ, cô hai đã trở về.
Tôi sẽ từ từ giao quyền lại để cho cô quản lý cả gia tộc.”
Hải Cẩn hừ nhẹ ra hai tiếng.
Trước kia cô ta đã xem thường tên này rồi.
Cho rằng anh ta là con nuôi có làm phản cũng không thể làm nên sóng gió gì.
Càng không ngờ đến chỉ trong bốn năm ngắn ngủi anh ta đã âm thầm khống chế nửa thế lực gia tộc Hải Nhân.
Nếu cô ta về muộn hơn nữa, toàn bộ gia tộc Hải Nhân không phải sẽ theo luôn họ… Vân sao.
Nhìn xem cả người vô hại thế này, dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, tâm tư thì lại lắm thủ đoạn tàn nhẫn.
“Vân Hành, chúng ta đều là người hiểu chuyện cả rồi, đừng nói quanh co lòng vòng nữa, cứ nói thẳng đi.
Rốt cuộc anh đang muốn cái gì?”
Cậu trai trẻ đưa tay vuốt trán, thở dài: “Tôi tưởng cô hai đã biết rõ tôi muốn cái gì rồi.
Không ngờ rằng tôi lại tự mình đa tình.”
Nói xong, anh ta mạnh bạo dắt Hải Nhân xuống khỏi xích đu.
Sau đó, kéo cô ta vào trong lòng mình.
“Tôi bước một bước đấu tranh với gia tộc Hải Nhân chẳng qua là vì tôi muốn cô.
Cô hai à, cô có thể tin những lời tôi nói không?”
“Không tin.” Hải Cẩn đã dứt khoát trả lời.
Nói xong, cô ta quay lại bổ sung: “Chỉ là bây giờ tin hay không cũng không còn quan trọng nữa bởi vì tôi ký vào giấy đăng ký kết hôn rồi.
Hôn ước của chúng ta đã có hiệu lực.
Đời này hai ta dù muốn cũng không thể thoát khỏi nhau được, cột vào chung một chỗ thỉnh thoảng góp vui cũng được.”
Đầu ngón tay thon dài của cậu trai trẻ chậm rãi đi qua cánh môi hồng hào, mềm mại của cô ta: “Không cần phải thỉnh thoảng góp vui, chỉ cần có thể tôn trọng nhau là được.”
“…”
Một lúc sau, Hải Cẩn cảm thấy sợ hãi.
Cô ta càng ngày càng không thể nhìn thấu được người này rồi.
Lòng dạ người này đã chìm sâu hơn khiến cho cô ta không thể nhìn thấy được tới cuối.
Dù cô ta đi theo bên cạnh sư phụ nhìn thấy vô số kiểu người nhưng vẫn không thể nhìn thấu được cậu trai trẻ trước mặt này.
Cô ta có hơi cảm thấy hối hận khi ký vào tờ giấy kết hôn kia rồi.
Nhà họ Cố.
Trong phòng khách.
Bà Cố đang lôi kéo tay của cô con gái đang ngồi trên sô pha, mặt mũi vô cùng phấn khởi nói: “Ngọc Hiểu, việc lần trước nói đã thành công rồi.”
Cố Ngọc Hiểu, sau khi kịp phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lần vui mừng: “Thật sao? Mẹ thật sự có thể lấy được t*ng trùng của Thẩm Thành từ kho t*ng trùng à?”
Trên mặt bà Cố đầy ý cười, chỉ là trong mắt lại hiện lên sự trốn tránh nhưng nó chỉ xảy ra trong tích tắc.
“Ừ, không sai! Mẹ dựa vào quan hệ đến được kho ướp lạnh của nhà họ Thẩm, lấy được t*ng trùng của Thẩm Thành.
Chỉ cần thêm trứng của con thì có thể làm thụ tinh ống nghiệm rồi.
Khi có con rồi, mẹ không tin Thẩm Thành không chịu cưới con.
Cái tiệc đính hôn kia cũng không cần, chúng ta đi thẳng đến cử hành hôn lễ luôn.”
Cố Ngọc Hiểu ôm lấy cánh tay của mẹ một cách mãnh liệt, cười nói: “Vẫn là mẹ tốt nhất, lúc nào cũng suy nghĩ cho con! Vậy chúng ta tranh thủ thời gian bắt tay vào làm đi.
Nếu thời gian chậm trễ nhiều quá thì khi con mang thai Thẩm Thành sẽ nghi ngờ.”
“Ừ, mẹ đã liên hệ với bệnh viện để ký kết hợp đồng giữ bí mật rồi.
Buổi chiều sẽ đi lấy trứng làm thụ tinh ống nghiệm.”
“…”.