Hôm sau.
Mưa rơi liên tục, trời tối đen rất đáng sợ.
Mặc dù như vậy, lúc làm tang lễ vẫn cử hành rất đúng giờ.
Sáng sớm, Dương Tâm và Lục Gia Bách đã chạy tới biệt thự nhà họ Trần.
“Ơ, không phải hôm nay chôn cất sao? Khách mời đều đã đến hết rồi nhưng sao không thấy người nhà nào đi ra hết vậy?”
“Đúng vậy, con trai đâu? Con gái rồi cô chú đâu? Sao lại không thấy một ai ra hết vậy? Để cho khách ngoài đây hứng mưa.
Đây là cách tiếp khách gì vậy?”
Dương Tâm nghiêng đầu nhìn Lục Gia Bách, nói nhỏ: “Em đi vào nhà xem thử, anh ở ngoài đây ổn định khách mời nha!”
“Ừ.”
Trong nhà, thư phòng.
Trần Uyên hung hăng đập chén nước trên bàn trà xuống đất.
“Trần Nhiên, anh đừng có tiến thêm bước nữa.”
Lúc này, tiếng leng keng giòn giã vang lên khiến bầu không khí trong thư phòng càng trở nên chật hẹp, khó chịu.
Trần Nhiên tựa vào kệ, từ tốn nói: “Rồi sao? Hai cái điều kiện không phải tụi mày đã đồng ý rồi sao? Hôm nay mày tính lật lọng à?”
“Nếu tụi mày muốn đổi ý cũng không sao.
Cùng lắm tao ở trong đây đợi thêm hai năm nữa.
Còn tang lễ hôm nay, tao sẽ không ra mặt, tụi bây tự đi lo liệu đi.”
Trần Uyên đưa tay chỉ vào anh ta, tức đến mức toàn thân run rẩy: “Trần, Trần Nhiên, sao anh có thể làm vậy được? Tất cả cổ phần công ty và tài sản nhà họ Trần đều cho anh hết rồi.
Sao anh có thể đổi ý được hả?”
Trần Nhiên hừ lạnh hai tiếng: “Cái đó vốn là đồ của tao, phải gọi là vật trả về chủ.
Hôm nay, nếu tụi bây không giải quyết được việc ra tù của tao, tao sẽ không xuất hiện ở tang lễ.”
Anh ta đâu phải đồ ngu.
Sau khi đưa xương cốt của ông già kia vào nghĩa trang, anh ta vẫn phải quay về ngục giam đợi chờ.
Vậy thì kế thừa gia sản lớn như vậy làm gì?
Anh ta không có khả năng để vượt ngục hay để cho bọn họ thả anh ta ra.
Đề phòng việc ngoài ý muốn, Trần Nhiên cảm thấy vẫn nên tương đối làm rõ tất cả trong một lần.
Nếu muốn anh ta dự đám tang, trước hết phải giải quyết được việc anh ta ra tù cái đã.
Nước mắt đã rơi đầy mặt Trần Uyên.
Đối mặt với người anh trai này, cô đã thất vọng hoàn toàn rồi.
“Mấy ngày nay em chỉ toàn lo cho hậu sự của bố, làm sao có thời gian để kiếm mối quan hệ giải quyết việc anh ra tù?”
“Anh à, em lấy tính mạng của em ra để đảm bảo.
Chờ sau khi anh đưa bố lên núi xong, em nhất định sẽ nghĩ cách để đưa anh ra khỏi ngục.
Có được không?”
“Không được.
Nếu như hôm nay việc này không có kết quả, tao sẽ không xuất hiện ở tang lễ.
Bằng không mày cứ để lão già kia ở trong nhà lâu vài ngày đi, đợi xử lý xong mấy việc này rồi làm đám tang tiếp.”
Trần Uyên vất vả mới đè lửa giận xuống được, sau khi nghe anh ta nói xong câu này, một lần nữa cô lại tức đến run người.
Anh ta coi tang lễ của bố là cái gì chứ?
Là trò đùa của anh ta sao?
Anh ta ngỗ nghịch bất hiếu như vậy không sợ sẽ bị sét đánh trúng à?
“Trần Nhiên, anh…”
Cô vốn tính nói ‘anh còn tiến thêm bước nữa thì chuyện của anh tôi sẽ mặc kệ.
Ngay bây giờ sẽ kêu giám ngục lại bắt anh vào tù.
Tang lễ của bố, tôi tự mình xử lý.’ Nhưng Lâm Thanh ở bên kia không để cho cô nói xong, đưa tay ôm cô vào trong lòng, sau đó nói với Trần Nhiên: “Chuyện này tôi đã bắt tay vào xử lý rồi, anh cho tôi thêm ba ngày nữa, tôi chắc chắn sẽ không để anh vào ngục nữa đâu.”
Trần Nhiên nhún vai, dáng vẻ lưu manh đê tiện: “Nói thì dễ rồi, vậy thì ba ngày đi, đám tang của ông già cũng để ba ngày sau hãy làm tiếp.”
“Anh…”
“Cậu Nhiên giỏi tính toán ghê! Dùng đám tang của bố để uy hiếp em gái và em rể của mình.
Anh không sợ bị sét đánh trúng sao?”
“Mà dù ông trời không đánh anh, anh cũng không sợ bố anh hóa thành lệ quỷ đến chỉnh cái thứ nghiệp chướng mất dạy ngỗ nghịch như anh sao?”
Ngoài cửa vang lên một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Dương Tâm chậm rãi bước vào..