Khuôn mặt tuấn tú của Lục Gia Bách căng cứng.
Không phải chứ, sao mới trò chuyện một chút mà đã tức giận rồi?
Không lẽ phụ nữ có thai tính tình sẽ dễ tức giận đến vậy sao?
“Thật xin lỗi, lời nói vừa nãy không được hay cho lắm.
Em đừng quậy nữa, anh đang lái xe mà.
Đợi khi nào trở về anh sẽ liên lạc lại với Nam Kiên và Lạc Hồ để hỏi bọn họ một chút tình hình cụ thể.”
“Em quậy ư?” Dương Tâm càng thêm tức giận, lửa giận từ tràn ra bên ngoài: “Dừng xe! Dừng xe! Em kêu anh dừng xe anh có nghe không?”
Lục Gia Bách sợ tâm trạng của cô kích động quá sẽ ảnh hưởng đến cái thai nên tranh thủ lái xe ngừng lại một bên.
Dương Tâm lấy tay mở cửa xe sau đó bước ra ngoài.
Tổng giám đốc Lục vuốt vuốt mắt.
Nếu như Tu La Môn và Ám Long thật sự xảy ra xung đột thì đúng là có hơi khó giải quyết thật.
Bọn họ cố gắng hết sức che giấu tung tích, không cho hai thế lực biết bọn họ đang dây dưa tình cảm với nhau.
Nếu hai phe biết bọn họ đang ở cùng với nhau thì nội bộ tổ chức có thể không gây ra sóng to gió lớn gì đó sao?
Thấy Dương Tâm tìm bồn hoa để ngồi xuống, anh cũng không vội xuống xe, kiếm cái điện thoại điện cho Nam Kiên.
“Xung đột ở Hy Lạp là sao? Ám Long và Tu La Môn trực tiếp nổ sống là như thế nào nữa?”
Sau một lúc trầm mặt, đầu bên kia mới vang lên tiếng thở dài: “Tôi vừa mới nhận được tin này, còn đang lưỡng lự xem có nên nói cho anh biết không thì không ngờ anh đã biết trước tôi luôn rồi.
Tình huống cụ thể thì tôi vẫn chưa rõ nhưng nghe nói Tu La Môn chủ động khiêu khích bên ta, người của bên ta chịu không nổi nên hai phe mới nổ súng.”
“Vậy cậu đi điều tra rồi nói cho tôi nghe tình huống rõ ràng.”
“Được.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Gia Bách điều chỉnh lại tâm trạng ở trên xe một chút rồi sau đó mới mở cửa xe bước ra ngoài.
Sau khi đi đến trước mặt Dương Tâm, anh từ từ ngồi xuống, dùng tay vuốt ve mặt cô, động tác nhẹ nhàng.
“Có anh ở đây rồi.
Trời có sập xuống, em chỉ cần co người vào trong lòng anh là được.
Đừng lo lắng mấy việc kia nữa có được không?”
Sau khi Dương Tâm quay mặt đi, trong mắt có hơi sương nhìn dáng vẻ như muốn khóc vậy.
Tim của Lục Gia Bách thắt lại khi thấy dáng vẻ đáng thương này của cô.
Anh là cái đồ đáng ghét, muốn đưa cả mạng mình cho cô.
“Không cho phép khóc.”
“…”
Dương Tâm không để ý đến anh.
Trong hốc mắt nước trào lên rồi chảy ra lách tách lách tách không ngừng.
Tổng giám đốc Lục cũng muốn khóc nữa.
Mặc dù mọi người đều nói phụ nữ được làm từ nước nhưng anh vẫn luôn cho rằng Dương Tâm là được tạo ra từ sắt thép.
Và hôm nay sự thật đã nói cho anh biết rằng phụ nữ chính là phụ nữ, chỉ khóc thôi đã khiến cho trái tim đàn ông tan nát rồi.
“Là do anh quản lý không tốt để bọn họ dẫn đến xung đột, gây tổn thất vô cùng nghiêm trọng cho Tu La Môn.
Nếu em muốn xin lỗi những anh em của em, em cứ lấy dao đâm mạnh anh mấy cái đi.”
Dương Tâm thông suốt quay đầu lại, đánh một cái lên lòng anh: “Lục Gia Bách, anh xem thường em.”
“…”
Không phải chứ, anh kêu cô đâm anh đi thì sao lại thành anh xem thường cô rồi?
“Em…”
Dương Tâm tựa đầu vào lòng anh, khóc hu hu, nói: “Em sợ cả thế giới phản đối em với anh ở chung với nhau.
Lục Gia Bách, không có anh, em sẽ chết mất, thật sự sẽ chết mất.”
Cuối cùng, tổng giám đốc Lục cũng hiểu rõ lý do vì sao cô lại nổi nóng.
Đầu tiên là sợ mâu thuẫn hai thế lực trở nên gay gắt, cuối cùng dẫn đến sự chia rẽ của bọn họ.
“Sẽ không đâu, anh có thể bỏ qua hết tất cả mọi thứ để chúng ta có thể yêu nhau, gần nhau.
Nếu như người đời phản đối chúng ta, anh sẽ bỏ hết tất cả, chỉ giữ mỗi em, chỉ cần mỗi em.”
Dương Tâm khóc càng dữ hơn..