Mặt Dương Nhã trầm xuống, tức giận nói: “Cô ta ép tôi gả cho một thằng ăn mày, cho tôi sống không bằng chết, chịu đựng tra tấn như địa ngục một thời gian dài.
Tôi không nên hận cô ta sao? Tôi chẳng những hận cô ta, còn muốn rút gân lột da cô ta, nghiền xương cô ta ra thành tro.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Vi dần chân thành hơn, Trần Cát Phượng từng dạy cô ta mượn đao giết người thế nào.
Lúc này nếu Dương Nhã đã ngu đến mức chủ động đưa tới cửa, cô ta đương nhiên phải lợi dụng cho tốt.
“Được thôi, tôi tin cô, nói đi, cô muốn hợp tác thế nào?”
Dương Nhã bị Dương Tâm làm cho ăn đau nhiều lần rồi, đầu óc rất tỉnh táo.
Thấy Thẩm Thanh Vi bất ngờ sửa lại thái độ đã hiểu con khốn nạn này định lợi dụng cô ta đối phó Dương Tâm.
Ha…
Ai lợi dụng ai còn chưa biết chắc đâu!
Dương Nhã muốn Dương Tâm và con ả trước mặt đều thân bại danh liệt, ai cũng đừng hòng thoát.
“Tôi định…”
Dương Nhã nói kế hoạch trong lòng mình cho Thẩm Thanh Vi nghe.
Thẩm Thanh Vi nghe xong thì khiếp sợ lộ rõ trên mặt.
Kế độc như vậy cũng nghĩ ra được, xem ra Dương Nhã hận không thể lột da rút gân Dương Tâm thật.
Không chịu nổi tịch mịch nên quyến rũ bố nuôi, không cần biết hai người có phát sinh quan hệ gì hay không, chỉ cần cái tiêu đề này bị khơi ra, con khốn Dương Tâm kia sẽ không bao giờ tìm được cơ hội xoay người nữa.
Dương Nhã thấy ánh mắt cô ta thả lỏng, có xu hướng muốn thỏa hiệp thì vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Cách này hiệu quả rất nhanh, chỉ cần một chiêu có thể khiến cho Dương Tâm muôn đời không trở mình được.
Đến lúc ấy đừng nói là về nhà họ Thẩm nhận tổ quy tông, ngay cả cửa nhà họ Lục cũng đừng mơ bước vào được nữa.
Không còn hai nhà Lục, Thẩm che chở, cô ta chẳng phải mặc cho cô xâu xé sao.”
Thẩm Thanh Vi chậm rãi siết chặt nắm tay, không thể không nói, cô ta động tâm! Cô ta thích kế hoạch này!
“Bố cô đồng ý sao? Nếu làm như vậy thì ông ấy có thể sẽ bị liên lụy, ông ấy sẽ phối hợp kế hoạch ác độc như vậy sao?”
Dương Nhã cười nhe răng: “Lão già kia rất ranh ma.
Chỉ có cô là con gái nhà họ Thẩm ông ta mới có thể kiếm được ích lợi thông qua cô, cô không phải con nhà họ Thẩm nữa thì còn kiếm chác được gì? Hi sinh chút thanh danh bày ra kế này có thể tiêu diệt Dương Tâm, ổn định địa vị của cô, loại mua bán kiếm ổn không lỗ như vậy sao ông ta lại từ chối cho được?”
Thẩm Thanh Vi châm chọc cười.
Cô ta vốn không hy vọng xa vời tình thương của cha từ giang thành, giờ biết được ông già kia sẵn sàng vì ích lợi mà chấp nhận hạ sách này, cô ta không hề thất vọng chút nào.
“Được, vậy làm theo kế hoạch của cô đi.
Cô nói xem, muốn tôi làm gì?”
Đáy mắt Dương Nhã thoáng lướt qua vệt sáng lạnh.
Con cá cuối cùng cũng mắc câu, kế hoạch một tên trúng hai đích của cô ta lập tức bắt đầu.
“Tôi bây giờ không có quyền chẳng có thế, không mời được phóng viên.
Nếu cô muốn người người biết chuyện này thì phải bố trí tốt phóng viên mới được.”
“Được.” Thẩm Thanh Vi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đồng ý.
Người này cũng muốn hủy diệt Dương Tâm, bây giờ có cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, cô ta đương nhiên phải nắm chắc.
Dương Nhã cũng đoan chắc cô ta gấp gáp muốn đối phó Dương Tâm cho nên kế hoạch thật sự là xử lý một lúc cả hai người.
Nghe cô ta đồng ý, trong lòng Dương Nhã cũng vui vẻ không thôi.
Việc này diễn biến còn thuận lợi hơn cô ta nghĩ nhiều.
Rất tốt!
“Nếu cô Thẩm đã đồng ý thì chúng ta chính thức bắt đầu đi.
Đến lúc ấy giang thành sẽ hẹn Dương Tâm ra ngoài, chờ mọi thứ bố trí đâu vào đấy, tôi hy vọng phóng viên cô bố trí cũng vào vị trí rồi.”
“Được, các người cứ bố trí cho tốt rồi gọi điện cho tôi, tôi sẽ đưa toàn bộ các cánh truyền thông có lực ảnh hưởng tới.”
“Dứt khoát lắm, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, tiêu diệt Dương Tâm.”.