Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Lục Gia Bạch trừng mắt nhìn cô, cúi người ôm cô vào trong lòng: “Đừng nói nhảm, cũng đừng nghĩ lung tung, sẽ luôn có cách, nếu thật sự không được, anh sẽ vứt bỏ cái thân phận kia.”
Dương Tâm cười khổ lắc đầu: “Em đâu có ngốc, anh đừng có mà dùng cái cách dỗ dành mấy em gái ngây thơ mà dỗ em, một khi người đã vào cuộc, há có thể dễ dàng thoát ra được? Anh nắm trong tay tất cả bí mật cấp cao của Ám Long, bọn họ sao có thể để anh cho anh rút lui dễ dàng? Chỉ cần anh đưa ra lời đề nghị này, sợ rằng bọn họ sẽ phát lệnh đuổi giết anh trên toàn thế giới, chắc chắn sẽ phải lấy cái mạng này của anh.”
Diệp Gia Bách mím chặt đôi môi mỏng.

Đúng vậy.

Làm sao anh ta có thể quên rằng người phụ nữ này là môn chủ của Tu La Môn, người hiểu rõ nhất các quy tắc và luật lệ trên con đường này.

Không sai, anh thực sự không thể dễ dàng thoát ra khỏi thân phận hiện tại của mình, một khi anh nói ra, chắc chắn sẽ dẫn đến họa sát thân.

Trước đây anh chỉ có một thân một mình, có thể không kiêng dè điều gì cả.

Nhưng bây giờ thì khác, anh đã có vợ có con, vợ anh còn đang mang thai, anh không thể mắc sai lầm được.


cũng chỉ có thể đứng đợi bên ngoài, cần gì phải làm lãng phí thời gian.”
Lục Gia Bách không khỏi cười khổ: “Mặc dù không muốn thừa nhận bản thân mình vô dụng, nhưng sự thật chứng minh anh quả thật vô dụng, không giúp gì được cho em.”
Vẻ mặt Dương Tâm tối sầm lại: “Còn nói những lời như vậy nữa, sau này em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”
“…”
Vừa bước ra khỏi trụ sở chính Lục Thị, điện thoại trong túi cô vang lên.

Lấy ra xem, là Dương Thành gọi tới.

Dương Thành…
Dương Tâm nhíu mày.

Kể từ lần cuối cùng ông ta cầu xin cô bỏ qua cho Dương Nhã, từ sau đó hai người bọn họ đã không còn nợ nhau, bọn họ cũng chưa từng liên lạc.

Lúc này ông ta gọi tới, nhất định là có mục đích.

Đừng trách cô nghĩ xấu cho Dương Thành, trên thực tế ông già kia quả thực rất xấu xa, bởi vì lợi ích, ngay cả con gái ruột của mình mà ông ta cũng có thể bán đứng.

Thử hỏi trên đời này còn điều gì mà ông ta không thể vứt bỏ?
Cô là đứa con hoang không biết rõ bố đẻ của mình là ai, đã từng khiến ông ta bị cắm sừng, bị tất cả mọi người soi mói giễu cợt, nếu như có cơ hội, còn không phải ông ta sẽ tàn nhẫn mà trả thù?”
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tâm Tâm, bố đã biết bố ruột của con là ai rồi, bố cũng biết rằng Thanh Vi chính là con gái của bố, chúng ta hãy gặp mặt đi, bố có chuyện muốn nói với con.”
Hẹn gặp mặt?
Hồng môn yến chắc rồi.

Đừng trách cô suy nghĩ nhiều, bây giờ trong tình huống này, Dương Thành hoặc là trơ mắt nhìn cô trở về nhà họ Thẩm, lấy đi hết tất cả mọi thứ của Thẩm Thanh Vi.

Hoặc là… giúp Thẩm Thanh Vi loại trừ cô, diệt trừ hậu hoạn.

Dựa trên sự hiểu biết của cô đối với Dương Thành, ông ta sẽ không hề do dự mà lựa chọn điều thứ hai.

“Sức khỏe của tôi đang không tốt cho lắm, không tiện đi lại, có chuyện gì chúng ta cứ nói luôn qua điện thoại đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui