"Khiêu khích!
Một lời khiêu khích trực tiếp.
Cô ba nhà họ Lục chưa bao giờ nhận được đả kích lớn thế này, giơ tay lên tát vào mặt cô.
Dương Tâm đương nhiên sẽ không để cho cô ta đánh trúng, nhưng cô cũng không giơ tay lên cản lại, mà là nhanh chóng bước đi, tránh khỏi lòng bàn tay ấy.
Lục Thanh Thanh tát hụt, trái tim cô ta càng thêm bực bội.
Cô ta bước tới định tát lại một cái, nhưng ngay khi cô vừa nâng lòng bàn tay lên thì đã bị tóm gọn.
Không phải Dương Tâm, mà là...
Lục Thanh Thanh kinh ngạc nhìn anh trai mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh, anh muốn bảo vệ người ngoài này sao? Cô ta đã làm loãng dòng máu nhà họ Trần, giở trò với cô chú.
Sao anh lại giúp cô ta cơ chứ?”
Lục Gia Bách quăng mạnh cô xuống ghế sofa, lạnh lùng hét lên, "Em có thể dã man, có thể cố ý, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép em vô lý thế này.
Nói đi, em học cái này ở đây, hay...Ai xúi giục em? "
Lục Thanh Thanh mím môi, dùng khuỷu tay chống đỡ ngồi dậy, ánh mắt như lửa đốt rơi trên mặt Dương Tâm, "Đúng lời trời sinh tính hại người.
Hại anh họ tôi, còn muốn hại cả anh trai tôi.
Tốt hơn hết cô đừng có làm loạn, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt!”
Dương Tâm nhẹ thở dài.
Có vẻ như việc tẩy não của Dương Tâm có hơi nghiêm trọng, nếu không quan tâm đúng cách, đoán chừng sẽ trở thành thế này đây.
Nhưng đây không phải là những điều cô ấy nên nghĩ đến.
Tính cách của cô gái này thế nào, tương lai ra sao, liên quan gì đến cô?
"Vì cô ba không thích bản thiết kế của chúng tôi, vậy thì chúng ta hủy bỏ được rồi.”
Nói xong, cô lại quay đầu nhìn Đoàn Ninh, cười nhẹ: "Trợ lý Đoàn, anh nhanh chóng đem vứt bỏ bản thảo đó đi nhé.
Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước, tạm biệt."
Lục Gia Bách không ngăn cô lại, sau khi cô bước ra khỏi văn phòng, anh với lấy bản thảo thiết kế trên bàn cà phê, ném nó vào mặt Lục Thanh Thanh.
"Em tự xem đi, nếu em thật sự không thích bộ váy này thì thôi đi.
Không lo chuyện lễ trưởng thành của em nữa, để Lục Gia Tân xử lý đi."
Lục Thanh Thanh nghi ngờ nhìn bản vẽ, cô nghiêng người về phía trước, hoàn toàn choáng váng.
"Thật đẹp.
Em chưa từng thấy một bộ váy nào thời thượng, tao nhã và mới lạ như vậy.
Cái này, cái này là do Dương Tâm thiết kế sao?"
Lục Gia Bách xua tay, lạnh lùng nói: "Cầm bản thảo thiết kế này rồi biến ra chỗ khác.
Cô ấy vì thể diện của anh họ em mà thiết kế bộ váy này.
Cô ấy làm bằng tất cả sự chân thành của mình, nếu em không thích thì cứ vứt đi.”
Lục Thanh Thanh lúng túng nhìn Đoàn Ninh, "Cái này thật sự là do Dương Tâm thiết kế sao?"
Đoàn Ninh trợn mắt nói không nên lời: "Tôi nói này cô ba, cô đừng vả mặt quá sớm như vậy được không? Một giây trước cô còn hùng hùng hổ hổ khinh thường, giây sau lại trợn mắt kinh ngạc là sao vậy? Đúng là như vậy, Dương Tâm đã thiết kế nó, nếu Đỗ Như Linh mà có tài năng này thì cô ấy đã nổi tiếng khắp thế giới rồi.
Liệu cô ấy có đợi đến bây giờ không? "
Lục Thanh Thanh mím môi, cô rất thích bộ váy này, ngay lúc nhìn thấy nó cô đã hoàn toàn bị thu hút.
Một bộ trang phục phong cách và trang nhã như vậy có thể gọi là độc nhất vô nhị, nếu mặc vào lễ trưởng thành, cô ấy sẽ có thể khiến mọi người kinh ngạc.
Chỉ là...cái này do Dương Tâm thiết kế, do người phụ nữ đấy tai tiếng kia thiết kế, liệu cô có dám mặc không?
Nếu truyền ra ngoài, liệu người ta ngoài kinh ngạc ra có cười cợt hay không?
Từ văn phòng đi ra, Lục Thanh Thanh gặp phải Đỗ Như Linh.
"Chị Như Linh, chị không sao chứ?"
Đỗ Như Linh liếc nhìn bản thảo thiết kế trong tay, khóe miệng cứng đờ, cười khổ: "Xem ra cô ba đã chấp thuận cho Dương Tâm, hóa ra chuyện chuốc thuốc với chuyện làm lộ đống ảnh kia cũng không hề gì.”
“Không.” Lục Thanh Thanh bật lại trong vô thức: “Chuyện này không phải dễ dàng trôi qua như vậy đâu.
Dương Tâm nói dối rằng con trai cô ta là máu thịt của anh họ tôi, cố gắng phá hoại huyết thống của nhà họ Trần.
Chuyện này không thể xong được.
Cô ta lại còn bày kế lừa chị dâu của tôi.
Chuyện này không thể nói xong là xong được.”
Đỗ Như Linh nhìn Lục Thanh Thanh tỏ ý không tin, "Cô ba, cô vừa nói cái gì? Dương Tâm, cô ta làm loạn huyết thống nhà họ tần? Cái thứ nghiệt chủng cô ta mang tai không chết sao?”
“Ừ.” Lục Thanh Thanh nghiến răng: “Cô ta mua tiêu ấn về, làm giả kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, lừa gạt chú và dì của tôi, chị đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng vạch trần Dương Tâm, ép cô ra cút khỏi Hải Thành.”
Đỗ Như Linh cong môi cười.
Một Dương Tâm tốt bụng, bám vào nhà họ Trần rồi mang thai con ngoài giá thú, cô sẽ quan sát thật kỹ xem cô ta sẽ rơi xuống như thế nào.
"Cô ba, cô có thể cho tôi mượn bản thảo thiết kế trong tay cô hai ngày không? Tôi luôn cảm thấy bản thảo này có vẻ quen thuộc, nhưng tôi không nhớ rõ mình đã xem nó ở đâu.
Tôi nghiên cứu hai ngày, có lẽ tôi có thể giúp cô xử lý Dương Tâm.
"
Lục Thanh Thanh nhìn kỹ bản thảo trong tay, không biết cô nghĩ cái gì, cô hơi nheo mắt nhíu mày, "Ừ nhỉ, cô nói xong, tôi cũng cảm thấy quen thuộc, hình như tôi cũng đã từng nhìn thấy nó rồi, Dương Tâm cô ta...cô ta ăn cắp tác phẩm của người khác? "
"Muốn biết cô ta có ăn cắp hay không? Phải để xem đã."
Lục Thanh Thanh gật đầu, đưa bản thảo trong tay cho cô ta, "Nếu thật sự là đạo nhái, vậy thì quá bẩn thỉu rồi.
Cô quan sát kỹ xem có tìm được manh mối gì không, sau đó cho Dương Tâm một cáo buộc đạo nhái, để cô ta đi tù mục gông đi."
“Được rồi.” Đỗ Như Linh đưa tay nhận lấy, “Như Linh nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cô ba.”
...
Chung cư Thịnh Cảnh, phòng khách.
Dương Tùy Tâm bưng một cốc hồng trà đến cho mẹ, cười nói: "Chị Tâm đừng giận, chúng ta đều là người có gia giáo.
Không cần quan tâm đến con bé đó.
Nếu không biết đường lui thì là thiệt thòi cho nó thôi.
Dù sao mình cũng đã hết lòng rồi.
Tốt hơn là Lục Thanh Thanh nên bướng bỉnh một chút.
Đừng mặc chiếc váy mẹ thiết kế.
Sau đó mẹ bán bản thảo này cho các bên khác, kiếm tiền về cho tụi con.
"
Dương Tâm nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia cười đùa.
"Được rồi, vậy thì bán cho con với giá ba trăm triệu, chuyển khoản nhé, lát nữa vẽ cho con một trăm bản luôn.”
"..."
Bé gái gục xuống, cười đùa vui vẻ.
Đây mới đúng là mẹ ruột!
"Kẹt"
Đẩy cửa ra, Dương Tùy Ý từ bên ngoài bước vào, theo sau là...Trần Tuấn.
Hai mẹ con nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.
Dương Tâm cười nhìn Trần Tuấn, nhướng mày hỏi: "Đến đây an ủi em à?"
Trần Tuấn không nhịn được cười.
Người phụ nữ này thật là chu đáo, làm sao anh không yêu cho được?
Cho dù cô đã từng sinh con cho Lục Gia Tân, anh cũng không định buông tay.
"Tùy Ý, Tùy Tâm, hai đứa đi ra ngoài một lát, chú cùng mẹ hai đứa nói chuyện một chút."
Hai đứa nhỏ cong miệng, rụt đầu rút lui.
Dương Tâm nhướng mày nhìn anh, yên lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.
Trần Tuấn do dự một chút, mới thử hỏi: “Dương Tâm, anh muốn đính hôn với em, có được hay không?".