“Lạc, Lạc Hà, cô, cô nghĩ kĩ lại đi, nếu như cô giết tôi thì cô cũng không thể nào sống được đâu, lẽ nào ở trên đời này cô không còn bất kì ràng buộc nào nữa sao? Anh của cô thì sao? Nam Kiên thì sao? À, đúng rồi, tôi nghe nói mẹ cô còn sống, chẳng lẽ cô định để cho mẹ cô phải rơi vào cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?”
Nét mặt của Lạc Hà thoáng chốc trở nên ngẩn ngơ.
Lợi dụng kẽ hở này, Tô Yến liền lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Lạc, Lạc Hà, cô không thể giết tôi, nếu cô giết tôi rồi thì cô cũng không chạy thoát được đâu, cô đừng nghĩ rằng Lạc Hồ và Nam Kiên có thể bảo vệ cô bình an vô sự, người ở trên trụ sở cấp cao sẽ không để cho hung thủ giết hại tôi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đâu.”
Lời nói cuối cùng vừa dứt, cánh cửa của quán trà bị đóng sầm lại.
Lạc Hà trực tiếp lấy khẩu súng lục từ trong túi ra, súng đã lên đạn, cô nhắm ngay trái tim của Tô Yến mà bóp cò, không chút do dự.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trước mặt cô, giây tiếp theo, một phi tiêu đã găm vào mu bàn tay của Lạc Hà.
Cơn đau đớn dữ dội kéo đến, tầm ngắm của cô bị chệch đi, viên đạn không bắn trúng vào tim của Tô Yến mà chỉ xuyên thủng bả vai của cô ta.
Tô Yến lúc này cũng phải chịu một cơn đau đớn dữ dội, hai chân cô ta mềm nhũn, trực tiếp khuỵu xuống dưới đất.
Mà trên mu bàn tay của Lạc Hà cũng bị phi tiêu găm vào, khẩu súng lục rơi xuống sàn nhà từ trên tay cô.
Cô cũng mất đi năng lực phản kháng.
Một người đàn ông mặc đồ đen đi từ bên ngoài vào, ánh mắt nhìn về Tô Yến đang ở trong tay, anh ta cười gằn nói: “Phân bộ Ám Long của cô đã sai người đi ám sát em trai của thủ lĩnh Tu La Môn chúng tôi, bây giờ mọi thứ đã thay đổi rồi, cô thân là thủ lĩnh đời trước của phân bộ Ám Long nên thay mặt bọn họ đền tội với chúng tôi.”
Tô Yến sợ đến mức lui về phía sau mấy bước, cuộn tròn người ôm lấy hai đầu gối của mình.
“Anh, anh là người của Tu La Môn? Anh, anh muốn giết tôi?”
“Không còn cách nào khác, có trách thì phải trách chính cô, ai bảo cô là người phụ nữ nắm quyền của phân bộ Ám Long, chỉ có giết chết cô thì đám đệ tử của phân bộ Ám Long mới bị giảm khí thế, một người phụ nữ bọn họ cũng không thể bảo vệ được, chuyện này truyền ra ngoài thật đúng là mất mặt.”
Tô Yến sợ đến mức mặt mày tái mét, mặc dù chỉ là diễn kịch thôi nhưng cô lại cảm thấy chuyện này thực sự quá chân thật.
Cô duỗi một ngón tay chỉ về phía Lạc Hà, run rẩy nói: “Người phụ nữ này cũng có thân phận rất cao quý trong phân bộ Ám Long.
Cô ta là em gái của cánh tay phải đắc lực ở Ám Long, người đó tên Lạc Hồ, ngoài ra cô ta còn là người mà cánh tay trái Nam Kiên vô cùng thương yêu, giết cô ta, các anh vẫn có thể khoe khoang, cầu xin anh, anh hãy thả tôi ra đi.”
Người mặc đồ đen cầm súng đi về phía Lạc Hà, mới đi được hai bước, hắn đột nhiên giơ cánh tay lên, bắn một phát súng vào cánh tay còn lại của Tô Yến.
Tiếng súng cùng tiếng la hét thất thanh trong phòng đồng thời vang lên khiến da đầu con người ta tê dại.
Đồng tử của Tô Yến co rút dữ dội, cô ta không thể tin được.
Đã nói là diễn kịch mà?
Tại sao đến bây giờ nó lại trở thành một phát súng thật?
Cơn đau dữ dội ập đến, cô ta đảo mắt sau đó nằm bất tỉnh.
Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Hà nhìn người đàn ông áo đen, trầm giọng hỏi: “Các anh thật sự là người của Tu La Môn sao? Đến đây để ám sát tôi và Tô Yến?”
Người đàn ông áo đen nhíu mày cười: “Người phụ nữ tên Tô Yến này chúng tôi đã định giết từ lâu rồi, còn cô, hình như cô có quan hệ khá thân thiết với Dương Tâm, tôi có thể tha cho cô một mạng.”
Lạc Hà cười châm chọc: “Không cần, anh giết tôi đi, tôi bây giờ cũng không muốn sống nữa.”
“…”
Người đàn ông áo đen lắc đầu: “Cô càng muốn chết, tôi lại càng không cho cô chết, nếu như cô chết dưới tay người của Tu La Môn thì chắc chắn Dương Tâm sẽ không bỏ qua cho tôi.”
“…”
Lạc Hà mặc kệ anh ta, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Người đàn ông áo đen giơ cây súng trong tay lên, nhắm thẳng nơi trái tim của Tô Yến.
Đúng lúc ánh ta đang chuẩn bị bóp cò thì có một người áo đen khác xông vào từ bên ngoài.
“Lão đại, người của Ám Long tới rồi, chúng ta phải lập tức rút lui khỏi đây.”.