Người đàn ông áo đen do dự một chút, chậm rãi thu lại cây súng, ánh mắt rơi vào người Tô Yến, cười lạnh nói: “Để cô ta sống hình như cũng còn chút tác dụng, vậy tạm thời cứ giữ cô ta lại đã, người hữu dụng mà lại giết đi thì có lẽ là hơi phí phạm của trời.”
Nói xong, anh ta nã một phát súng vào bụng Tô Yến, tuy là không phải điểm chí mạng những cũng đủ để khiến cô ta đau đớn.
“Rút thôi.”
“Vâng.”
Mấy phút sau, hai người Lạc Hồ và Nam Kiên xông vào.
Mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra từ bên trong khiến sắc mặt hai người đàn ông nhất thời thay đổi, đồng thời chạy tới chỗ của Lạc Hà.
Lạc Hồ ở trước mặt Nam Kiên ôm Lạc Hà từ dưới mặt đất lên.
Anh ta nhìn Tô Yến đang nằm trong vũng máu, lạnh lùng nói: “Anh nên chăm sóc cho vị hôn thê của mình đi.
Nếu cô ta chết, em gái tôi cũng sẽ gặp họa.”
Sắc mặt Nam Kiên u ám.
Anh ta không ôm Tô Yến lên mà gọi những tên thuộc hạ ở bên cạnh, sai bọn họ khiêng cô ta từ trong vũng máu lên.
“Đưa cô Tô về chi nhánh Ám Long, sai người lấy viên đạn trong cơ thể cô ta ra, cầm máu càng nhanh càng tốt.
Nếu cô ta có bất trắc gì, đem đầu đến đây gặp tôi.”
“Vâng.”
Sau khi hai người vệ sĩ khiêng Tô Yến đang hôn mê sâu rời đi, Lạc Hồ rũ mắt nhìn Lạc Hà trong ngực, nhíu mày hỏi: “Sao em lại ở chung với Tô Yến?”
Lạc Hà hoàn toàn không có ý giấu giếm, cô ấy nói thật: “Em muốn giết cô ta, nếu em không ở chung với cô ta thì ở chung với ai?”
Gân xanh trên trán Lạc Hồ nổi lên: “Em không biết thân phận của cô ta sao? Cứ giết cô ta như vậy, em muốn vào Thận Hình Đường một lần nữa có phải không?”
“Không, em muốn trực tiếp kéo cô ta cùng xuống địa ngục.”
Anh ta vốn bị thương ở hai cánh tay, vết thương vẫn chưa lành lặn, vừa mới đem Lạc Hà ôm vào trong ngực, miệng vết thương khâu trên vai lại nứt ra.
Lạc Hà nhìn chiếc áo sơ mi đang dần thấm đẫm máu tươi của anh ta, bất đắc dĩ nói: “Buông em xuống đi, em bị thương ở tay chứ không phải là chân, vẫn có thể đi được.”
Nam Kiên rũ mắt nhìn cô ấy một cái, nhẹ nhàng nói: “Không sao, trở về khâu lại mấy mũi là được.”
Dứt lời, anh ta ôm cô ấy bước nhanh ra khỏi phòng.
Lạc Hồ lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Gia Bách, kể ngắn gọn cho anh nghe những gì đã xảy ra ở quán trà.
Biệt thự nhà họ Lục.
Lúc Lục Gia Bách nghe điện thoại cũng không né tránh Dương Tâm, cả quá trình đều mở loa ngoài.
Nghe Lạc Hồ nói xong, cả hai người đều thay đổi sắc mặt.
“Người Tu La Môn ám sát Lạc Hà và Tô Yến? Không thể nào, chúng ta đang ở Hải Thành, nếu có người điều động thế lực Tu La Môn ở Hải Thành, chúng ta không thể nào không biết.”
Vẻ mặt Lục Gia Bách trở nên nghiêm trọng, anh thở dài: “Xem ra thực sự có người đang hành động sau lưng chúng ta, giả làm thế lực của cả hai bên để khơi mào mâu thuẫn giữa hai tổ chức lớn, từ đó dẫn đến tranh đấu.
Một khi Ám Long và Tu La Môn khai chiến, hai chúng ta cũng không thể không tách ra.”
Sắc mặt Dương Tâm có chút khó coi, tiện tay cầm lấy điện thoại vứt xuống cuối giường.
“Chết tiệt, rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ quái ở bên trong? Thẩm Thanh Vi sao? Không thể nào, cô ta còn chưa đủ năng lực có thể khuấy động hai tổ chức.
Tô Yến? Không thể nào, cô ta không có lý do gì để làm như vậy cả.”
Ờm… Tổng giám đốc Lục xoa xoa chóp mũi..