Nhà họ Thẩm truyền qua mấy đời, đều không có con cháu nào nổi trội.
Đến thế hệ này mới xuất hiện một Thẩm Thành, chỉ một vài năm đã đưa công ty của dòng họ ra quốc tế, làm cho nhà họ Thẩm trở thành danh gia vọng tộc, có quyền thế rất mạnh trên thị trường quốc tế.
“Tôi cũng không nói nhiều với bà, bà nên biết người nắm quyền nhà họ Thẩm hiện nay là ai, tôi chỉ hỏi bà làm hay không làm?
Nếu như làm, sau đó tôi sẽ trả tiền lương gấp mười lần, để cho cả nhà bà từ già đến trẻ đều trải qua cuộc sống giàu có.
Nếu không làm, bà trở về thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nhà họ Thẩm, nhớ kỹ rằng tôi không nuôi người vô dụng.”
Quản gia sợ tới mức cả người run cầm cập, trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Cậu, cậu chủ, tôi xin được hỏi một câu, vì sao cậu không tha cho cái thai trong bụng của cô Cố?”
“Bởi vì tôi không yêu cô ta, không muốn lấy cô ta.
Nếu có đứa nhỏ ràng buộc thì không thể không lấy.
Đời này tôi tình nguyện cô độc đến già cũng sẽ không nhân nhượng trong hôn nhân.”
Sắc mặt của quản gia tái nhợt, bà ta hiểu tính cách của cậu chủ, nếu đã có quyết định này thì không phải một người làm như bà có thể thao túng được.
“Được, được, tôi đồng ý với cậu sẽ tạo ra một hiện trường để cô Cố sảy thai ngoài ý muốn.”
“Ừ, vậy tôi sẽ đợi tin tức tốt của bà.”
Cùng lúc đó.
Trong Gia tộc Hải Nhân.
Trong phòng ngủ của biệt thự, Hải Cẩn dựa trên ghế sofa, cầm điện thoại lướt tin tức mới của Thẩm Thành và Cố Ngọc Hiểu.
“Người nắm quyền của gia tộc họ Thẩm, Thẩm Thành thừa nhận con gái lớn của nhà họ Cố đã mang thai, cả hai đã kết hôn gần đây.
Trai tài gái sắc nên đôi, nhân duyên trọn vẹn, khắp nơi đều vui mừng.”
“Theo một phu nhân có liên quan tiết lộ, trong bụng cô Cố là một đứa con trai, con trai thì mẹ cũng được nhờ, vị trí bà chủ nhà quyền quý đã nắm chắc trong tay.”
Nhìn tiêu đề bắt mắt ở trên, khóe môi Hải Cẩn lộ ra một nụ cười gượng.
Cô ta đã bỏ lỡ người đàn ông đó.
Dù cho cô ta vội vã quay về tranh quyền, định sau khi nắm giữ toàn bộ gia tộc Hải Nhân, lấy lại được tự do, nhưng vẫn không thể thay đổi được số mệnh trước kia.
Hai người họ cuối cùng vẫn không có duyên phận.
Chậm rãi đưa tay qua cầm hộp thuốc trên bàn, ngón tay run rẩy lấy viên thuốc từ trong đó ra.
Đây là… Thuốc phá thai.
Nước mắt từ hốc mắt ào ào rơi xuống, giây tiếp theo cô ta ngửa đầu bỏ viên thuốc vào miệng.
Nếu không có duyên phận, vậy thì cắt đứt hoàn toàn đi.
Về sau cô ta chỉ là người đứng đầu của gia tộc Hải Nhân, người phụ nữ có quyền thế nhất phương Tây.
Cô ta sẽ làm nữ hoàng cao quý ở địa bàn của mình.
Trong biệt thự nhà họ Lục.
Dương Tâm tỉnh lại sau cơn mê, cô vừa mở mắt đã bật dậy xuống giường.
Lục Gia Bách vội vàng đưa tay ôm lấy cô, nôn nóng hỏi: “Làm sao vậy?”
Dương Tâm hoảng hồn, vẫn chưa bình tĩnh lại, lông mày nhíu chặt, nắm lấy cánh tay của Lục Gia Bách, giọng run rẩy nói: “Em, em mơ thấy Hải Cẩn.
Cô ấy nằm trên giường, toàn thân dính đầy máu, cô ấy đang khóc, cô ấy đang kêu rên, cô ấy rất đau khổ, cô ấy rất tổn thương, thế giới của cô ấy đầy tối tăm, lại cũng không nhìn thấy ánh sáng.”
Dương Tâm không phải chỉ có một đồ đệ là Hải Cẩn, ở mọi lĩnh vực cô đều thu nhận đồ đệ.
Nhưng chỉ có Hải Cẩn quanh năm đều chạy đi theo cô, cũng chỉ có cô ấy đều học mỗi cái một chút, nhưng cuối cùng không có cái gì là thành thạo..