Nhà họ Thẩm.
Trong phòng sách.
Lâm Vũ Loan vò nát mấy cuốn tạp chí trên bàn trà, sau đó hét lên trước mặt bố Thẩm và Thẩm Thành: “Mọi người nhìn đây này, nó có nên về nhận tổ tiên vào lúc này không? Tham ô tiền quyên góp ở bên ngoài, bây giờ cả thế giới đang tẩy chay nó, tôi hỏi bố con ông còn định bảo vệ nó như thế nào?”
Bố Thẩm hơi nheo mắt lại, ánh nhìn rơi xuống người con trai.
Thẩm Thành đưa tay lên xoa xoa lông mày.
Mặc dù rất đau đầu nhưng ánh mắt vẫn kiên định như cũ.
“Cuộc họp báo sẽ được tổ chức như thường lệ.
Con sẽ gọi cho Tâm Tâm nói em ấy nhanh chóng đến buổi họp.
Chúng ta không thể từ bỏ em ấy chỉ vì chuyện này bị lộ trên mạng.
Rõ ràng là ai đó đã hại em ấy, em ấy không thể tham ô tiền quyên góp được.“
Lâm Vũ Loan trực tiếp đập xuống bàn một cái “Bốp!” tức giận nói: “Rốt cuộc con vẫn bảo vệ nó, Thẩm Thành, con đang muốn chọc giận mẹ sao?”
“Được rồi, có thể để nó về nhà họ Thẩm nhận người thân, nhưng đuổi tôi đi ra ngoài trước đi.
Nếu không tôi sẽ trơ mắt nhìn danh tiếng nhà họ Thẩm bị hủy hoại trong tay nó.”
“Vũ Loan à, bà nặng lời quá rồi.” Bố Thẩm bất mãn nhìn vợ thở dài: “Tôi biết bà không muốn từ bỏ Thanh Vi, nhưng Tâm Tâm cũng là con gái ruột của chúng ta.
Tôi cũng biết trước đây giữa hai người có nhiều chuyện xích mích với nhau, nhưng làm sao có mối hận thù nào không thể gỡ bỏ giữa mẹ con ruột.”
Lâm Vũ Loan trừng mắt nhìn ông ấy, quyết không nhượng bộ, mạnh miệng nói: “Dù sao hôm nay nó mà bước vào nhà họ Thẩm, tôi sẽ rời khỏi nhà, ông có thể thử xem.”
Thẩm Thành đang định nói “Vậy mẹ đi đi!” nhưng lời vừa đến môi thì điện thoại trên bàn vang lên.
Cầm lên xem, chính là Dương Tâm gọi đến.
“Tâm Tâm, anh đang chuẩn bị gọi điện cho em, bảo em đến địa điểm họp báo.”
Bên kia im lặng một lúc, giọng nói hơi lạnh lùng của Dương Tâm truyền đến: “Thẩm Thành, em đoán mẹ anh chắc chắn đang muốn ngăn cản không cho anh tổ chức họp báo.
Bà ấy là bề trên, đừng làm tổn hại mối quan hệ mẹ con giữa hai người.
Bây giờ em đang có rất nhiều tin tức bê bối, hãy tạm gác cuộc họp báo sang một bên, qua một khoảng thời gian rồi nói.”
“Tâm Tâm, em…”
“Anh à, em biết anh muốn nói gì.
Cảm ơn anh, nhưng anh không cần phải lo lắng cho em.
Lục Gia Bách bảo vệ em rất tốt.
Đừng làm cho nhà họ Thẩm vì em mà không yên ổn, được không? Em sẽ cảm thấy rất có lỗi, ngay cả khi trở về, em cũng không thấy vui.”
Thẩm Thành mở miệng muốn nói cái gì đó, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất lực từ bỏ.
“Em đã nói như vậy, anh mà còn tiếp tục thì là đang ép em.
Thôi vậy, có Lục Gia Bách bảo vệ em rồi, anh cũng yên tâm phần nào.
Em hãy tự mình chăm sóc tốt cho bản thân.
Nếu gặp khó khăn, phải gọi điện cho anh đầu tiên.”
“Ừ.”
Sau khi tắt cuộc gọi, Thẩm Thành nhướng mắt nhìn Lâm Vũ Loan, lạnh lùng nói: “Con bé hiểu chuyện hơn mẹ nghĩ nhiều, mẹ không cần làm loạn lên.
Em ấy đã chủ động từ bỏ việc nhận người thân.
Sau ngày hôm nay, e rằng tình cảm mẹ con ít ỏi của hai người cũng không còn nữa, mong là sau này mẹ đừng có hối hận.”
Lâm Vũ Loan khẽ cau mày, một tia phức tạp xẹt qua mắt bà ấy.
Bà ấy có sai không?
Không, bà ấy không sai, Thanh Vi là đứa con gái bà ấy đã nuôi hơn hai mươi năm, bà phải bảo vệ nó.
Gia tộc Hải Nhân.
Bên trong phòng ngủ của biệt thự.
Hải Cẩn từ từ mở mắt ra, căn phòng lờ mờ sáng, bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, cả căn biệt thự chìm trong màn đêm.
“Em tỉnh rồi à?”.