Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


“…”
Lần này đồn cảnh sát đã ra tay, hơn nữa còn phái rất nhiều cảnh sát.

Để làm gì?
Tất nhiên là bắt rắn.

Nếu để mấy chục nghìn con rắn bò ra ngoài thì những cư dân ở gần đó làm sao có được cuộc sống bình yên?
Đích thân người phụ trách ở đồn công sát chất vấn bà Lục, nhưng bà ấy cũng khá là trơ tráo, nói thẳng: “Bọn họ bao vây nhà tôi, đánh thức mấy chục nghìn con rắn đang ngủ say.

Đúng lúc đêm qua người canh giữ hang rắn lại quên đóng cửa nên bọn chúng từ bò ra.”
“Trời ơi, thật là phải cảm ơn những người làm đầy tớ cho nhân dân như các cậu.

Tôi gọi điện cầu xin các cậu, các cậu không tới.

Thú vật nhà tôi nuôi làm ầm ĩ thì các cậu lại háo hức đi tới.”
“Được rồi, đem những con rắn mà các cậu bắt được trở lại hang rắn đi.

Nếu như các cậu thích ăn thì có thể mang mười mấy ký về mà nếm thử.

Biệt thự nhà họ Lê.

Trong phòng điều trị, Lê Vãn Trinh nhìn thấy Dương Tâm từ bên ngoài đi vào, vội vàng giãy giụa muốn đứng dậy.

“Cậu đừng cử động.”
Dương Tâm bước đến cạnh giường, đưa tay đè cô ấy nằm xuống.

Lê Vãn Trinh thuận thế nắm chặt cánh tay cô, gấp gáp hỏi: “Cậu có bị thương chỗ nào không? Lẽ ra tớ nên ở bên cạnh chăm sóc cậu, nhưng cơ thể lúc này không cho phép tớ làm thế.

Cậu chỉ mới nghỉ ngơi được có vài ngày thôi, sao bây giờ lại chạy ra đây?”

qua chuyện đã xảy ra ở nhà họ Triệu cho cô nghe.

Dương Tâm nhíu mày, cười khẩy nói: “Không ngờ bà cụ nhà họ Triệu lại hồ đồ đến vậy, có con dâu với cháu trai ở bên cạnh lại không cần, muốn bắt ép con trai lấy một người mình không thích.”
“Nhưng có điều cậu và Triệu An đã kết hôn, là cặp vợ chồng thực thụ được pháp luật bảo vệ, mặc dù bà Triệu có phá rối như thế nào thì cũng vô ích.”
Lê Vãn Trinh bất đắc dĩ thở dài, khoan thai nói: “Tớ nhận được tin nhắn mà quản gia nhà họ Triệu gửi, đối phương cầu xin tớ buông tha cho Triệu An, nói bà Triệu đang tuyệt thực ở nhà, đã một ngày một đêm không cho bất kỳ ai tiến vào trong phòng.”
“Bà ta đang dùng cách này để ép Triệu An đồng ý.

Tâm Tâm, cậu tới rất đúng lúc, đi đến Cục Dân Chính ly hôn giúp tớ.”
“Ly hôn?” Dương Tâm liếc mắt nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ không đồng ý: “Cậu dễ dàng chịu thua như vậy? Không giống Lê Vãn Trinh tớ quen biết chút nào.”
“Người mà tớ biết, có thể vĩnh viễn không từ bỏ việc tìm cách chữa trị cho căn bệnh của Tiểu Tân, sao có thể nói bỏ là bỏ chồng của mình?”
Lê Vãn Trinh vừa lắc đầu vừa cười, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ chua chát: “Tâm Tâm, cậu cũng là bác sĩ, chúng ta cùng suy nghĩ lý trí một chút.

Tớ là người sớm muộn gì cũng chết, có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện, nhưng mà cậu cũng biết loại hy vọng này rất xa vời mà? Dùng cơ thể còn chút hơi tàn để quấn lấy anh ấy, tớ không biết xấu hổ đến vậy sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui