“Nhưng…”
“Hơn nữa, nếu cậu của anh ấy vì tớ mà đi tù, mẹ của anh ấy cũng vì tớ mà tuyệt thực đến chết, cậu cho là cả nhà bọn họ có thể chung sống hòa thuận với tớ, để yên cho cuộc hôn nhân này sao?”
Cô ấy cũng muốn dành đoạn thời gian cuối cùng này ở bên Triệu An, nhưng cô ấy có thể ích kỷ như vậy sao?
Nếu trên người cô ấy gánh theo mạng sống của bà Triệu, khi đó giữa cô và Triệu An sẽ xuất hiện nỗi bế tắc không thể hóa giải.
Thôi thì thay vì dây dưa làm khổ nhau không bằng giữ lại những kỷ niệm đẹp đẽ của đôi ta lúc đầu.
“Cậu… Thật sự muốn làm như vậy?”
“Ừ, mấy ngày nay tớ luôn suy nghĩ về việc này, tớ đã quyết sẽ làm như vậy.
Vốn định nhờ chị tớ đi một chuyến đến Cục Dân chính, nhưng thân phận của chị ấy quá đặc thù, là Vương phi của hoàng gia phương Tây, không nên lộ diện ra bên ngoài, nhờ cậu vẫn an toàn nhất.”
“Được rồi, nếu cậu đã quyết định như vậy thì tớ tôn trọng sự lựa chọn của cậu, nhưng mà chuyện này một mình cậu đồng ý cũng chẳng làm được gì.
Trước tiên tớ cần gặp Triệu An nói cho anh ta biết suy nghĩ của cậu, rồi hỏi anh ta có đồng ý hay không.”
“Làm phiền cậu rồi, cho dù anh ấy có không đồng ý, tớ tin cậu cũng có thể tìm ra cách cắt đứt đoạn hôn nhân này.”
“…”
Sau khi Dương Tâm rời khỏi biệt thự nhà họ Lê, vốn là muốn đi vòng trở về trung tâm chữa bệnh tìm Triệu An.
Nhưng suy nghĩ một lúc cô lại từ bỏ, bảo tài xế đưa cô đến Tập đoàn tài chính Lục Thị.
Cô không đi thẳng đến văn phòng dưới đại sảnh, mà kêu tài xế lái xe ở dưới bãi đậu xe.
Bây giờ bên ngoài đang xôn xao về chuyện cô tham ô quỹ từ thiện, nếu giờ xuất hiện trong tầm mắt của công chúng sẽ là một rắc rối lớn, thu hút thêm phóng viên tới thì lại ồn ào.
Cô đi thang máy riêng của Tổng giám đốc lên tầng cao nhất, vào lúc đi ngang qua phòng thư ký, bên trong truyền ra vô số tiếng bàn tán.
Vương Ái Linh ra khỏi phòng của trưởng thư ký, thấy tất cả mọi người đều đang bàn tán chuyện của Dương Tâm, nói Dương Tâm không xứng làm phu nhân của tổng giám đốc Lục thị, lại càng không xứng làm vợ cả của một gia tộc lớn khiến cô ta không khỏi âm thầm vui vẻ trong lòng.
Thông qua việc gièm pha về quỹ từ thiện thì cô ta đã thành công bôi đen thanh danh của Dương Tâm.
Từ bây giờ Dương Tâm sẽ trở thành con chuột chỉ có thể trốn chui trốn lủi dưới cống, người người đều đòi đánh.
“Tất cả im hết cho tôi, chuyện của phu nhân tổng giám đốc là chuyện các cô cậu có thể bàn tán sao?”
“…”
Sau khi Vương Ái Linh ra vẻ tức giận quát bảo mọi người im lặng, cô ta cười híp mắt đi đến trước mặt Dương Tâm: “Chị Tâm, sao chị lại đến công ty?”
Dương Tâm cũng nhìn cô ta cười, vẻ mặt ấm áp nói: “Tôi đến tìm tổng giám đốc, anh ấy đang ở đâu vậy, có ở trong văn phòng không?”
“Thật không đúng lúc, hai mươi phút trước tổng giám đốc Lục vừa vào phòng hội nghị cao cấp.”
“Vậy sao?” Dương Tâm cười, trên mặt hiện lên một chút ý xấu: “Không sao, tôi nhắn tin cho anh ấy thì anh ấy sẽ ra ngay thôi.”
Vương Ái Linh hận đến nghiến răng, người phụ nữ này đang muốn khoe khoang với cô ta sao?
Đến rất đúng lúc, cô ta sẽ gọi báo cho tòa soạn để bọn họ phái phóng viên đến chặn cô.
Ha.
Phải làm cô ta mất mặt trước tất cả các giám đốc điều hành và nhân viên cấp cao trong trụ sở của Lục Thị.
“Vậy chị đi đến phòng của tổng giám đốc chờ đi, tôi còn có công việc phải xử lý, cho nên không tiếp chị được.”.