Dương Tấm nhẹ nhàng nở nụ một cười: “ Tấn công rồi, lần sau nhớ tìm mấy người mạnh hơn chút nhé, dù sao thì tôi cũng không phải dạng người yếu đuổi gì, nếu là người do cô sắp xếp từ trước thì chắc chắn sẽ bị dạy cho một bài học nhớ đời đấy, không chừng lúc đó bị người đời cười nhạo cho mà xem."
"Cô..”
'Ding'
Cửa thang máy mở ra, Dương Tâm mỉm cười nhìn cô ta, nhấc máy và nói, "cô cứ tiếp tục ở đây, tôi đi trước đây, lần sau gặp lại"
"Đi đâu? Cô muốn đi đâu vậy.
Đây không phải là khu vườn sau nhà của cô, đây là nhà họ Lục, cô không phải muốn đi là được".
Một âm thanh vang lên đến từ thang máy, và ngay lập tức, cái hành lang ồn ào đó trở nên yên tĩnh và tất cả tiếng ồn ngừng lại.
Dương Tầm nhíu mày một chút, không cần phải quay lại và cô cũng biết ai người đang nói với cô.
- -Thái hậu nhà họ Lục.
Không ngạc nhiên gì khi nhà họ Lục trốn được bộ phận pháp luật...!vì bà lão này đang gây áp lực cho họ...!và có vẻ như nhiều người ở Hải Thành này muốn thấy bà ta bị tống vào tù.
Được rồi, cô ấy sẽ hợp tác với họ và cố gắng hết sức để làm họ vui vẻ lần này.
"Hóa ra là bà Lục, rất hân hạnh được gặp mặt"
Bà ta bước ra khỏi thang máy, tức giận tiến đến Dương Tâm, bàn tay sẵn sàng ném cái tát vào mặt cô ta.
"Á tiện nhân này, dùng đồ ăn cắp ý tưởng định hãm hại con gái ta...!và may mắn thay là nó đã được phát hiện kịp lúc, nếu không thì danh tiếng của con gái ta sẽ bị mày hủy hoạ từ lâu rồi."
mỉm cười dùng bàn tay của mình để che lại vết tắt của bà ta, nhấc mày nói: "bà Lục à, bà biết tôi cơ thể phi phàm mà, cái tát này của bà không thể làm gì ảnh hưởng nổi đến tôi đâu, vì vậy đừng phí thời gian nữa"
Bà Lục lúc này đã tức giận và thịnh nộ đến nỗi run cả người, và sau khi cố gắng bình tĩnh kiềm chế vài lần không thành quả, bà ta cắn răng và nói: "cô quá kiêu ngạo, quá ngạo mạn, quá hỗn xược và quá trơ trẽn, quan trọng hơn nữa là một con tiện nhân thấp kém, đúng là không biết xấu hổ là gì."
Hay cho một bà Lục, lúc mắng người còn đầy vẻ thượng lưu.
Có phải đó là sự giáo dục và lễ nghi của những người giàu có không?
Coi như được mở rộng tầm mắt rồi.
Dương Tâm đã cắn môi, mỉm cười và nói: "bà Lục à, bà chuẩn bị sẽ tát vào mặt tôi, tôi đã ngăn chặn phản ứng tự nhiên, là sai hay sao? Tôi không biết làm thế nào mà làm bà Lục đây nổi giận."
Bà ta đã nổi giận và cười khẩy lại, từng từ một, nói: "tại sao cô lại chọc tức tôi? cô vẫn còn có mặt mũi để hỏi tôi câu hỏi này ư, ok, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ lại cô.
Nói tới đây, bà ta đã bỏ qua sự kìm kẹp của mình, và nói, " Cô nói đi, tại sao cô lại dùng hàng sao chép để mang đi thi? Biết rằng tác phẩm này sẽ trở thành trang phục của con gái tôi, tại sao lại lựa chọn đi sao chép các nhà thiết kế khác, chẳng lẽ cô không biết Huyền Sương nổi tiếng như thế nào hay sao, chỉ cần là con gái của tôi ăn mặc ăn mặc bộ đồ mà cô ăn cắp đi tham gia buổi tối đó, mọi người nhất định sẽ nhận ra, sau đó họ sẽ chỉ ở sau lưng của cô cười nhạo,chế giễu, sau đó, con gái của tôi sẽ trở thành một chủ đề bàn tán ở bên ngoài ư? Rốt cuộc người phụ nữ như cô có ý đồ gì cơ chứ".
Dương Tâm dùng bàn tay sờ vào lông mày của mình, cố gắng để giải thích: "Tôi đã không sao chép các tác phẩm của người khác, chẳng qua là tham khảo thiết kế, hoặc bà hãy gọi cho Huyền Sương một cuộc gọi điện thoại, hỏi cô ấy tôi có sao chép hay không, nếu không, bà nên biết những lời đồn đại đó đều không tồn tại."