Trần Uyên qua loa lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Anh đã hoàn toàn hết thuốc chữa, tài sản trăm nghìn tỷ tương đương với một người giàu có ở trong nước.
Vốn dĩ cả đời anh đã không phải lo lắng, nhưng anh lại cố tình gây rắc rối.
Em không thể thuyết phục nổi anh.
Được thôi, nhà họ Trần bị hủy hoại thì cứ hủy hoại đi.
Bố cũng đã qua đời, cái nhà này không cần thiết phải tồn tại nữa.”
Nói xong cô quay người bước ra ngoài.
Trần Nhiên hét lớn một tiếng: “Em gái ngoan, nhớ dùng hết thủ đoạn mà chăm sóc tốt cho em rể ở trên giường.
Đến một ngày ông anh mày không có tiền, có lẽ tao phải trông cậy vào mày giúp đỡ.”
Một nét xấu hổ thoáng qua trên khuôn mặt Trần Uyên, lẽ ra cô không nên đi chuyến này.
Loạng choạng cả người lao thẳng vào góc cua, cả người cô lao thẳng xuống đất.
Vào lúc nguy hiểm, bỗng nhiên một cánh tay xuất hiện trước mặt đỡ lấy cô.
Cô từ từ ngước mắt lên và bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.
“Đoàn, Đoàn Ninh, tại sao anh lại ở đây?”
Sau khi Đoàn Ninh đỡ cô đứng dậy, ấm áp nói: “Tôi có chuyện cần bàn bạc với giám đốc marketing của Trần Thị, biết được cô đến công ty thông qua trợ lý của anh ta, tôi không yên tâm, nên đến xem.
Cô không sao chứ?”
Hốc mắt Trần Uyên hơi cay, thút thít thật nhỏ.
“Tôi không sao, mới vừa cãi nhau một trận với anh trai, có chút tủi thân, một lát nữa sẽ ổn thôi.
Đúng rồi, anh đột nhiên đến gặp giám đốc marketing, thị trường tiêu thụ của Trần Thị có chuyện gì không ổn sao?”
Đoạn Ninh trầm mặc một lát, nói: “Bên ngoài biết được Trần Nhiên phụ trách Trần Thị, bọn họ bắt đầu tẩy chay Trần Thị.
Cô cũng biết danh tiếng của anh trai cô không tốt, hơn nữa anh ta lại là con bạc, còn ai dám hợp tác với Trần Thị?”
Giám đốc marketing có chút quan hệ với tôi.
Ông ấy muốn nhờ tôi thông qua bộ phận marketing của Lục Thị để châm chước cho bọn họ, đừng có quyết định dừng hợp tác với Trần Thị, vì một khi Lục Thị cắt đứt hợp đồng, e rằng Trần Thị sẽ phải chịu một cú đả kích lớn.
Trần Uyên cười khổ, dửng dưng nói: “Anh không cần phải bận rộn nữa, cứ chờ Trần Thị phá sản đi.”
Phòng y tế.
Dương Tâm mỉm cười đi vào phòng bệnh.
Vương Ái Linh vừa thấy cô đến thì bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Dương Tâm, cô hãm hại tôi, cô vậy mà dám hãm hại tôi, tôi phải liều mạng với cô.”
Nói xong, cô ta xoay người muốn xuống giường, nhưng giữa hai chân lại truyền tới cơn đau như bị xé rách.
Một cô gái vừa phá thân sao có thể đứng lên thoải mái được, hai chân cô ta mềm nhũn ngã bệt xuống đất.
Bởi vì ngã xuống quá mạnh, miệng vết thương như bị xé rách, đau đến mức cô ta nước mắt lưng tròng, gào khóc không thôi.
“Sao cô lại làm như thế? Cô cũng là phụ nữ, chẳng lẽ cô không biết trong sạch quan trọng với một cô gái đến thế nào à?”
Dương Tâm cười lạnh.
Người này còn có mặt mũi chất vấn cô nữa, thật là nực cười.
“Cô cũng biết trong sạch rất quan trọng với một cô gái cơ à? Vậy sao lúc cô quyết định hủy hoại thanh danh của tôi thì không lo tới trong sạch của tôi thế? Cô gái trẻ, tôi không phải mẹ cô, không cần phải nhường nhịn hay dung túng cô.
Lần này chỉ là một bài học nhỏ thôi, đây gọi là ác giả ác báo, người đang làm trời đang nhìn, không báo chỉ là thời điểm chưa đến mà thôi.”
Vương Ái Linh kinh ngạc nhìn cô, run giọng hỏi: “Cô… cô đều biết ư?”
Dương Tâm cười khẩy: “Cô cho rằng cô làm được bí mật bao nhiêu? Dương Tâm này bị người hại nhiều lần như thế, năng lực khác không có nhưng lại luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh đấy, yêu ma quỷ quái chỉ cần dám nhoáng qua trước mặt tôi đều lộ nguyên hình hết.
Lần này cô thua trong tay tôi không oan, bởi vì cô cũng đẩy tôi đến nơi đầu sóng ngọn gió.”.