Vương Ái Linh thấy cô đều biết thì cũng không che lấp nữa, đôi mắt trừng cô như muốn tóe ra lửa, cắn răng nói: “Dương Tâm, cô chẳng kiêu ngạo được mấy ngày đâu, bên Đế Đô đã phái người đến điều tra cô rồi, đối phương là bạn tốt của bố tôi, đến lúc ấy trực tiếp phán tội cho cô thì cô yên tâm cuốn gói vào nhà giam ngồi đi.”
“Được thôi.” Dương Tâm cười: “Tôi chờ bạn của bố cô đến bắt tôi vào tù đấy.
Cô chủ Vương đừng làm tôi thất vọng nha.”
Vương Ái Linh không chịu nổi nụ cười bình tĩnh trên mặt cô, định tiến lên bắt lấy cô, kết quả là bị cô trở tay cho một tát.
“Con đĩ này, mày… mày dám đánh tao.”
Dương Tâm nhún vai không thèm để ý: “Tôi đã dám hủy trong sạch của cô sao lại không dám đánh cô chứ? Cô có giỏi thì bảo ông bố ở Hải Thành của cô bắt tôi đi.”
“Mày…”
“Cô chủ Vương nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đi.
Đúng rồi, cô gây ra gièm pha lớn như vậy, ảnh hưởng tới hình tượng của công ty.
Tôi dùng thân phận vợ tương lai của chủ tịch sa thải cô vậy, từ hôm nay cô không cần về Lục Thị nhậm chức nữa.”
Vương Ái Linh tức giận nhảy phắt dậy khỏi mặt đất, nhưng động tác này là cực hạn của cô ta, hai chân cô ta như bị đổ bê tông vậy, không nhúc nhích thêm được chút nào.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Tâm kiêu ngạo rời đi, gào ầm lên với bóng lưng của cô: “Dương Tâm, mày sẽ không được chết tử tế đây.”
Không được chết tử tế ấy à?
Nhiều người nguyền rủa cô như vậy lắm, kết quả người chết đều là đối phương, không phải cô.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, di động trong túi Dương Tâm liền vang lên.
Cô lấy di động ra nhìn, là trưởng nhóm diễn đàn sinh viên gửi tin nhắn.
‘Chị Tâm, chúng ta đã chuẩn bị xong bằng chứng chuyển tiền rồi, có thể đệ trình văn kiện lên bên công chứng chưa?’ Dương Tâm vốn định gửi một câu ‘không cần’.
Mình cô là đủ để xử lý nhà họ Vương rồi.
Khi nãy chẳng phải cô chủ Vương mới nói bạn của bố cô ta đến đây điều tra cô, sau đó tống cô vào nhà giam à?
Dùng nhược điểm này, cô có thể một lưới bắt gọn cả nhà họ Vương.
Ai biết, bên kia điện thoại như biết cô muốn nói gì vậy, nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn tới.
‘Chị Tâm, chị đừng vội từ chối được không? Nếu chị từ chối thì chúng tôi phải trả lại toàn bộ tiền chị cho chúng tôi vay để giải quyết khó khăn đấy.’ “…”
Dương Tâm bất đắc dĩ thở dài, nhắn lại cho đối phương: ‘Được rồi, đến lúc đó sẽ có người đưa tôi vào ngục giam, các anh ra mặt chuộc tôi ra là được, tạm thời đừng nóng vội.’ ‘Được, chúng tôi nghe theo chị Tâm sắp xếp.’ Dương Tâm cười khẽ, ai nói lòng tốt đều bị coi như rắp tâm ác độc đâu chứ?
Cô đối xử thiệt tình với bọn họ, đổi lại bọn họ hồi báo cô một tấm lòng son.
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong quán cà phê.
Tô Yến cắn răng nghiến lợi nói cho Trần Cát Phượng khốn cảnh trước mắt.
“Giờ tôi nên làm thế nào bây giờ? Nếu thật sự không chọc thủng chuyện Dương Tâm là môn chủ của Tu La môn thì tôi sẽ không còn cơ hội xoay người, chỉ có thể tủi hổ mà gả cho một kẻ vô danh.
Đây đúng là sỉ nhục với tôi.”
Trần Cát Phượng nhướng mày, trong ánh mắt xẹt qua tính kế sâu xa.
Cô chủ họ Tô này vẫn còn một chút giá trị lợi dụng cuối cùng, bà ta cần dùng cho sạch sẽ mới được.
Dùng xong rồi, cô ta cũng nên logout thôi..