Dương Tâm chưa kịp nghĩ ngợi đã thốt lên: “Em có về cũng không vừa mất mẹ anh, còn làm anh bị kẹp ở giữa khó xử nữa.
Hay là thôi đi, đừng khiến nhà họ Thẩm không được an bình.”
Nói xong mới phát hiện mình nói trắng ra quá, vội vàng giải thích: “Không phải em oán giận mẹ anh đâu, với em mà nói thì không có gì mà hận bà ấy, càng sẽ không có yêu.
Như hai người xa lạ thôi, bà ấy không ảnh hưởng được cảm giác của em.”
“Anh biết, em không cần khẩn trương, Tâm Tâm, quan hệ giữa hai người sẽ có ngày dịu đi thôi.”
“Không sao mà, anh làm việc đi, đừng lãng phí thời gian với em.
Em cúp máy đây, có rảnh lại nói chuyện sau nhé.”
“…”
Triệu An lại vòng về nhà họ Triệu.
Anh ta từ từ quỳ xuống nền gạch phòng ngủ, có lẽ là cụ Tằng có khuyên con gái ăn gì rồi nên trông mẹ Triệu khá lên nhiều.
Thấy con trai quỳ xuống, trong lòng bà ta sinh ra một loại dự cảm không tốt, khàn giọng hỏi: “Con… con có ý gì?”
Triệu An nói: “Con xin lỗi mẹ, con thật sự không thể ép bản thân cưới Phó Linh Ngọc, con không thương cô ấy, cho dù có cưới người về thì cũng là để cô ấy sống như quả phụ cả đời.
Nếu vì chuyện này chọc giận nhà họ Phó thì gia tộc họ Tiêu sẽ phải đối mặt với khốn cảnh lớn hơn nữa.”
“Con… con… con!”
Mẹ Triệu chỉ vào anh ta, tức giận đến không nói nên lời.
Bà ta còn cho rằng đứa con hư đốn này về vì đã nghĩ thông, ai biết kết quả vẫn không thay đổi.
“Con muốn thấy mẹ con chết trước mặt con đúng không?”
“Sống chết đều do mẹ quyết định, nếu mẹ một lòng muốn chết con cũng có cách nào đâu, con không thể can thiệp vào tư tưởng của mẹ.”
“Được, được lắm, tao phải đi chết, tao không tin tao chết rồi mày còn có thể ở cùng con đĩ nhà họ Lê kia nữa.”
Triệu An lắc đầu, kiên định nói: “Nếu mẹ chết rồi bọn con đương nhiên không thể ở bên nhau nữa, đến lúc ấy chờ sinh mệnh cô ấy tận thì con sẽ theo cô ấy đi xuống gặp mẹ, dập đầu nhận lỗi với mẹ.”
Mẹ Triệu tức run cả người.
Bà ta không ngờ thằng con hư đốn này sẽ dùng mạng của nó uy hiếp ngược lại bà ta.
Bà ta có thể chết, nhưng không có nghĩa là bà ta có thể thấy con trai cũng đi tìm chết.
Thái độ của thằng khốn nạn này nói cho bà ta biết, nó sinh ra ý nghĩ muốn chết, hoàn toàn không phải nói đùa.
“Ha ha ha, Tằng Mỹ Ngọc này nuôi ra một đứa con thật tốt.
Cút ngay, mày cút ngay đi cho tao, tao không muốn thấy mặt mày nữa.”
Triệu An dập đầu lạy bà ta ba cái, sau đó chậm rãi đứng lên.
“Mẹ tự quyết định sống chết của mình đi, con không can thiệp được.
Dù sao con tỏ rõ thái độ cho mẹ xem rồi, nếu mẹ chết thì con và Vãn Trinh sẽ theo mẹ ngay thôi, xuống dưới lại chịu tội với mẹ.”
“Cút!”
Trong phòng ngủ nhà họ Vương.
Vương Ái Linh nắm chặt cánh tay bà Vương, gấp gáp nói: “Mẹ, con nghe nói chuyên viên bên Đế Đô phái tới đã đến hải thành rồi, mẹ nhất định phải khuyên bố để ông ấy đi giao thiệp với người ta, tranh thủ thời gian phán Dương Tâm tử hình, con muốn thấy con điếm kia không có chỗ chôn.”
Bà Vương thoáng do dự, im lặng một lát mới thử nói: “Mẹ đã hỏi luật sư rồi, tất cả những án lệ tham ô tiền quyên góp từ xưa đến giờ đều chưa từng có án phán tử hình, cho dù khoản tiền lớn đến cỡ nào cũng chỉ đến mức tù chung thân là cùng thôi.
Con nghĩ cho kỹ lại đi, người chết rồi chẳng phải xong hết sao? Có gì đặc biệt đâu? Phải để cho cô ta bị giam cả đời, chịu đủ giày vò tinh thần lẫn thể xác, như thế mới là trả thù chân chính đúng không nào?”.