Trần Uyên lại chỉ lắc đầu nói: “Thời nào thì mệnh ấy, gieo nhân gì gặt quả nấy, bọn họ không thể điều khiển được.”
Trong phòng ngủ tại dinh thự Lục Thị.
Dương Tâm tựa vào cửa sổ sát đất gọi điện thoại.
“Phó Đức Chính, chuyện này nhờ anh đấy.
Tất nhiên, nếu ông Tằng thật sự phạm vào tội lớn thì anh coi như em chưa nói gì đi.
Nhưng nếu ông ta chỉ bị người xúi giục lừa gạt thì nhờ anh ở giữa điều giải giúp em.”
Phó Đức Chính đồng ý ngay không buồn nghĩ ngợi.
“Được rồi, anh sẽ phái người điều tra một chút tình huống của ông ta, nếu tội phạm phải không lớn thì anh sẽ gắng bảo lãnh ông ta ra tù.”
“Cảm ơn anh.”
“Em không biết là giữa hai ta mà nói câu cảm ơn là rất không ổn à?”
Dương Tâm bật cười: “Được rồi, em sai rồi, sau này em sẽ không bao giờ khách sáo với anh nữa.”
“Thế còn tạm được.
Đúng rồi, có cần anh ra mặt giúp em vụ bên Đế Đô sắp xếp chuyên viên đi điều tra quỹ Chân Ái Thiên Sứ ăn tiền quyên góp không?”
Dương Tâm phì cười: “Mọi người không tin khả năng của em hay lo em tham ô thật thế? Sao mọi người khẩn trương vậy? Em thì có thể xảy ra chuyện gì đâu chứ?”
“Anh thấy em chuyện này tiếp chuyện kia, bận rộn vô cùng.
Chăm sóc bản thân cho tốt đi, đừng luôn làm anh bận tâm cho em như vậy.”
Dương Tâm không nhịn được nỉ non: “Em lại không bảo anh phải bận tâm em.”
Phó Đức Chính nghe xong thì tức đến bật cười: “Cô nhóc không lương tâm này, em bị gây sức ép là đáng đời.”
Phó Linh Ngọc vốn nên nên tại Đế Đô vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở Hải thành.
Quán trà ở góc đường.
Phòng bao ở lầu hai.
Một người đàn ông trung niên đang nơm nớp lo sợ mà nhìn cô gái trẻ ở đối diện, giọng nói run rẩy hỏi: “Công, công chúa điện hạ, không biết cô hẹn tôi ra đây có gì sai bảo?”
Phó Linh Ngọc cười nhạt một tiếng, rót cho ông ta một ly trà: “Chuyên viên Hà, mời.”
Chuyên viên Hà khiếp sợ tiếp nhận, nhấp nhẹ hai cái cho có lệ, lại hỏi: “Không biết công chúa điện hạ tìm tôi là có chuyện gì?
Nếu như cô có gì sai bảo, vậy thì cứ trực tiếp mở miệng là được.”
Phó Linh Ngọc nhíu mày: “Có phải là cho dù tôi sai bảo cái gì, ông cũng sẽ làm theo đúng không?”
“Vậy thì cũng phải xem lại chuyện đó có thuộc vào phạm vi năng lực của tôi hay không nữa, chỉ cần là chuyện mà tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm cho cô thật hài lòng.”
“Được, không phải là ông đã tiếp nhận nhiệm vụ mà phía trên giao xuống, điều tra về chuyện Dương Tâm nuốt riêng ngân sách của quỹ từ thiện đó sao, yêu cầu của tôi rất đơn giản, điều tra ra được kết quả là Dương Tâm tham ô khoản tiền lớn là được, dù cho không thể phán được tử hình thì tôi cũng muốn để cho cô ta ở trong tù đợi cả đời, ông có thể làm được hay không?”
Chuyên viên Hà không hồi đáp ngay, mà là thăm dò hỏi thêm: “Công chúa điện hạ, xin hỏi đây là ý của riêng cá nhân cô hay là ý của phu nhân vậy?”
Phó Linh Ngọc cười như không cười nhìn ông ta, nhẹ nhàng nói: “Ông hẳn phải biết bây giờ ở bên ngoài đang lan truyền tin đồn là anh của tôi đang thích Dương Tâm, ý muốn cưới cô ta vào cửa, ông cho rằng việc hôn sự này mẹ của tôi sẽ đồng ý hay sao?
Ông cảm thấy một người phụ nữ đã từng sinh con có tư cách trở thành nữ chủ nhân đời tiếp theo của nhà họ Phó hay sao?”
Nghe cô ta kiểu nói này, chuyên viên Hà lập tức hiểu được.
“Nói cách khác đây là ý của phu nhân, bà ấy không muốn để cho Dương Tâm tiếp tục dây dưa với cậu Phó, cho nên dự định muốn sai tôi làm Dương Tâm bị nhốt mãi trong tù, dứt khoát chặt đứt sự nhớ mong của cậu Phó.”.