Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Chuyên viên Hà cười to: “Được rồi, nói lại vấn đề chính đi.

Tôi nghe nói lần này cháu gái ở nhà xảy ra chuyện đều là do Dương Tâm mà ra.

Chú đường đường là thị trưởng một thành phố, cục tức này có thể nuốt trôi được sao”
Nhắc đến Dương Tâm, bố Vương lập tức sa sầm nét mặt.

Ông đặt toàn bộ kỳ vọng lên người cô con gái một của mình là Vương Ái Linh, còn hy vọng nó có thể gả vào một gia đình giàu có, có một cuộc hôn nhân liên minh hoàn hảo.

Nếu có thể gả cho Lục Gia Bách thì quá tốt, có thêm một người con rể quyền lực như vậy, không đến hai năm, ông ta chắc chắn có thể chuyển đến Kyoto lên chức cao hơn.

Bây giờ tất cả hy vọng đều bị hủy hoại vào tay người phụ nữ tên Dương Tâm kia, ông ta sao lại không tức giận chứ?
“Nuốt không nổi, làm sao mà nuốt nổi chứ.

Bởi vậy mới tính thương lượng với ông anh một chút về chuyện của Dương Tâm đây.

Tôi đoán ông anh đến Hải Thành lần này là cũng có cùng mục đích như tôi đúng không!”
“Ha ha ha.” Chuyên viên Hà lại cười to ba tiếng: “Khứu giác của chú em Vương đây đúng là càng ngày càng nhạy bén đó.

Chi bằng bây giờ chúng ta liên kết lại, cùng tiến cùng lùi làm đối ngoại đi.”
Bố Vương nghe ông ta nói vậy, gương mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng Dù sao cục tức này ông chắc chắn nuốt không trôi, bất kể là dùng cách gì, ông cũng muốn cho Dương Tâm phải ngã nhào thật thảm hại.

Bây giờ Chuyên viên Hà đã muốn liên kết với ông, thế thì mượn tay ông ta xử lý Dương Tâm sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Được rồi, ông anh cứ tận lực mà điều tra.

Tôi bảo đảm anh sẽ tra ra toàn bộ chứng cứ phạm tội của Dương Tâm.”
“Ha ha, tôi chỉ đợi câu này của chú em.

Dù sao Hải Thành cũng nằm trong tay chú, tôi muốn làm gì cũng phải có chú hợp tác mới được.

Nếu không, cho dù quyền lực tôi có lớn hơn nữa, ở đất Hải Thành này cũng coi như không có đất dụng võ.”
Nhà họ Thẩm Cố Ngọc Hiểu lúc đi tản bộ trong vườn thì bị té ngã.

Cú ngã này quá nghiêm trọng khiến máu chảy ngay tại chỗ.

Thoáng chốc, khu biệt thự của nhà họ Thẩm trở nên tán loạn.

Lâm Vũ Loan nghiêm mặt đứng trên bậc thềm bên ngoài phòng điều trị, liếc nhìn những người làm đang cúi gằm mặt dưới cầu thang.

“Vô duyên vô cớ lại xuất hiện dầu ngoài sân vườn.

Đừng nói với tôi chỉ là trùng hợp, nói, rốt cuộc là ai đã đổ ra? Là kẻ nào muốn hại chết cháu trai nhà họ Thẩm?”
Đám người giúp việc sợ đến mức không dám thở mạnh chứ đừng nói đến việc mở miệng ra tiếp lời.

Thấy bọn họ đều giả bộ như câm, Lâm Vũ Loan tức giận gật gật đầu: “Tốt, không ai dám thừa nhận đúng không, được, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát, kêu bọn họ tới đưa tất cả mấy người đi thẩm vấn.”
“Không, tôi không muốn đến đồn cảnh sát.

Một khi đến đó rồi thì ngay cả khi không làm gì sai trái cũng sẽ bị những người ngoài kia nhìn với ánh mắt kỳ thị.”
“Đúng vậy, bà chủ, chúng tôi không làm chuyện đó.

Nếu bà thực sự muốn đưa tất cả chúng tôi đi thì sẽ có bao nhiêu người vô tội bị xử oan chứ?”
“Bà chủ, tôi làm việc trong nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy, nay bà lại một gậy muốn đánh chết tất mọi người, bà làm vậy không sợ mất lòng mọi người hay sao?”
Lâm Vũ Loan tức giận đến bật cười: “Được, vậy chúng ta đổi cách thức khác.

Chỉ cần mấy người có thể chỉ ra kẻ nào đã đổ dầu ra sân, tôi sẽ không bắt mấy người phải vào trong tù thẩm vấn từng người một nửa.”
Cả đám giúp việc đều nhìn nhau.

Lâu sau, một cô gái giúp việc trẻ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi bước ra.

Ánh mắt của cô ta quét qua người quản gia một lượt, sau khi nói xin lỗi, cô ta liền cao giọng: “Thưa bà chủ, là quản gia ạ.

Tối qua nhân lúc không có ai bà ta đã lén lút đổ dầu lên đường đá xanh.

Không chỉ trong vườn mà còn có chòi nghỉ mát, hồ nước nhân tạo và những nơi khác nữa.”
Sắc mặt quản gia tái nhợt đi, ánh mắt lạnh lùng quét qua người cô gái đó, trừng một cái dữ tợn, rồi quay đầu lên nhìn Lâm Vũ Loan trên bậc thang, khóc lóc nói: “Thưa bà chủ, con khốn này có ý đồ xấu, bà tuyệt đối đừng để bị cô ta lừa, tôi làm sao có thể hại đứa bé trong bụng mợ chủ được chứ, tôi…“.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui