Nói xong, anh ta đưa tay định rút dao ra.
Lê Vãn Trinh thuận thế lăn một vòng, ngã xuống giường, rơi vào lòng ngực của anh ta.
“Triệu An, anh thắng rồi.”
Tiếng gầm gừ khàn khàn của Lê Vãn Trinh vang vọng khắp phòng bệnh.
Giây tiếp theo, cô ấy trực tiếp đưa tay ôm chầm lấy cổ Triệu An, chui vào lòng ngực anh ta, bật khóc nức nở.
“Em không muốn đến gần anh là vì không muốn khiến anh bị liên lụy, khiến cho anh có một sự ràng buộc dứt bỏ không được.
Em là một người sắp chết, sao có thể kéo anh chết chung được cơ chứ? Tại sao anh lại không thể thông cảm cho em? Tại sao mọi người lại hùa nhau đến ép buộc em chứ?”
Triệu An ôm chặt lấy cô, cười nói: “Em ngốc à, sao anh lại không hiểu tâm tư của em được.
Em không muốn anh đi cùng em thì anh sẽ không làm vậy.
Anh biết em không yên lòng Tiểu Tân, anh sẽ ở lại chăm sóc thằng bé, nuôi nó nên người, sau đó anh mới đi tìm em, được không?”
Lê Vãn Trinh chui ra khỏi ngực anh, ngơ ngẩn nhìn anh: “Thật sao sao? Anh chắc chắn là anh không gạt em chứ? Anh chắc chắn là anh sẽ không ra đi cùng em chứ?”
Triệu An duỗi tay xoa khuôn mặt tái nhợt của cô: “Anh cũng không yên lòng Tiểu Tân.
Thằng bé còn nhỏ, không thể để nó ở lại một mình được.
Em đừng suy nghĩ gì nữa cả, cứ yên tâm phối hợp trị liệu cho tốt là được rồi.
Nếu trời xanh yêu mến em sẽ phù hộ cho anh và Dương Tâm sớm ngày nghiên cứu phát minh ra thuốc chống ung thư tử cung, còn nếu ông trời không thương hại em thì đó là số mệnh của chúng ta, chúng ta đành phải nhận lấy.”
Lê Vãn Trinh lại lần nữa nhào vào lòng anh, tay phải định ôm eo anh lại chạm đến một vùng ấm nóng.
Lúc này cô mới bàng hoàng nhận ra trên bụng người đàn ông này vẫn còn găm một con dao.
“Anh, bụng của anh.”
“Không sao cả.
Anh là bác sĩ, chẳng lẽ lại thật sự tự đâm hỏng mình sao?”
“…”
Lê Vãn Trinh cực kỳ tức giận, vỗ mạnh vào ngực anh ta: “Sau này không được ép bức em như vậy nữa, nghe rõ chưa?”
“Vâng, nghe bà xã.”
“…”
Quán bar.
Trong phòng.
Khi Dương Tâm bước vào, Thẩm Thành đã gần như say khướt.
Anh ta nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới miễn cưỡng nhận ra cô.
“Tâm Tâm à, sao em lại chạy đến đây, chẳng phải anh bảo em đừng đến sao?”
Dương Tâm khẽ thở dài một tiếng, bước qua, đưa tay ôm lấy anh ta.
“Anh trai, nếu khó chịu trong lòng thì cứ khóc đi.”
Thẩm Thành bị cô ôm như vậy, đầu óc nháy mắt tỉnh táo lại.
Anh ta không khỏi bật cười, nói: “Em đang dỗ con trai à? Anh là một người đàn ông chững chạc, khóc cái gì chứ? Không phải bảo em đừng chạy đến sao, tại sao lại không nghe lời?”
Dương Tâm gục đầu vào ngực anh, nhẹ giọng nói: “Trên đời này em chỉ nhận một người thân duy nhất là anh.
Anh là anh ruột của em, nếu em còn mặc kệ anh thì anh sẽ quan tâm đến anh chứ?”
Thẩm Thành đưa tay vỗ lưng cô, cười nói: “Anh không yếu ớt như vậy đâu.
Vậy nên em cũng không cần phải lo lắng cho anh.
Em đến đây tìm anh có việc gì?”
Việc gì?
Tất nhiên là muốn nói với anh về chuyện của Tiểu Cẩn rồi.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng sa sút, tiều tụy của anh, cô lại nói không nên lời..