Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Hôm nay cứ để như vậy đi, để anh ấy say một lần, ngày mai là một sự khởi đầu mới, dùng một bộ dạng hoàn toàn mới để đối mặt với đống chuyện lộn xộn này.

“Không có chuyện gì cả, chỉ là vì em lo lắng cho anh nên mới đến đây xem thử.

Chẳng phải anh muốn uống rượu à, em sẽ uống cùng anh.”
Nói xong, cô cầm chai rượu lên, ngửa đầu định trút vào trong miệng.

Thẩm Thành vội đưa tay giật chai rượu lại, trừng mắt nói: “Cơ thể mình như thế nào em còn không tự biết sao? Vừa mới sảy thai không bao lâu mà bây giờ còn dám uống rượu.

Chỉ cần một khắc không trông chừng em, sợ rằng em còn có thể bay lên trời đấy.”
Dương Tâm có chút buồn cười: “Em còn tưởng anh say đến hồ đồ rồi.

Được thôi, là em sai, vậy bây giờ anh uống một mình đi, em sẽ ngồi bên cạnh trông chừng anh.

Anh cứ yên tâm, có em ở đây rồi, dù anh có uống say đến mấy cũng sẽ không gây ra phiền toái gì đâu.

Em sẽ đưa anh về chung cư mà anh tặng em.”
“…”
Ông Vương mời những người phụ trách ăn bữa cơm, nhờ họ “chiếu cố” đến quỹ hội dưới danh nghĩa của Dương Tâm một chút.

Có thể ở trong đám người lăn lộn thành người phụ trách thì cơ bản đều là nhân tinh, sao bọn họ có thể không hiểu ý nghĩa một tiếng “nhờ chiếu cố” của thị trưởng Vương được.

Không bao lâu nữa, dù cho cô Dương thật sự không có hiềm nghi thì e rằng cũng không thoát khỏi kết cục này.

Buổi tối.

Biệt thự nhà họ Lục.

Trong phòng ngủ.

Dương Tâm vừa bước ra từ trong toilet thì thấy đang cầm ly rượu vag đỏ, dựa vào cửa sổ ngẩn người.

Cô mỉm cười bước đến sau lưng anh, duỗi tay choàng lấy eo anh.

“Đang suy nghĩ gì mà nhập thần vậy?”
Lục Gia Bách nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Anh vẫn không yên lòng về em, hay là anh khoan đi nước ngoài, đợi chuyện biển thủ tiền quyên góp này êm xuôi rồi lại tính tiếp.”
Dương Tâm cọ vào lưng anh vài cái, nhẹ giọng nói: “Khó khăn lắm mới đợi đến thời cơ, nếu bỏ lỡ thật sự đáng tiếc.

Lục Gia Bách, anh cũng biết bây giờ đối với chúng ta, nhưng nguy cơ nấp trong bóng tối mới là trí mạng nhất.

Chỉ khi nào diệt trừ hết tất cả nguy cở đó, chúng ta mới có thể thở phào một hơi.

Nếu không chúng ta vẫn sẽ sống mãi trong sự lo lắng và bất an.

Cuộc sống như vậy rất mệt mỏi.”
Lục Gia Bách cười lắc đầu.

Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn rất lo lắng cho cô.

Thấy anh vẫn còn do dự, Dương Tâm không khỏi bật cười, nói: “Còn có anh em ở đây mà.

Hơn nữa Phó Đức Chính vẫn luôn chú ý đến chuyện quỹ hội này.

Anh ta sẽ không để bọn họ vu oan cho em đâu.”
Vừa nghe thấy cái tên Phó Đức Chính, Lục Gia Bách lập tức nổi giận.

Hừ, chú ý quỹ hội sự, theo anh thấy là anh ta ý của Túy Ông không phải ở rượu.

Anh ta thời thời khắc khắc đều để ý đến người phụ nữ của anh, chỉ cần anh rớt xích sẽ lợi dụng chỗ trống đột nhập vào.

“Em ít qua lại với anh ta một chút, ít đến gần anh ta một chút, có nghe không hả?”
Dương Tâm nén cười, vội vàng đưa ra hứa hẹn.

“Vâng, em hứa sẽ không liên lạc với anh ta, không đến gần anh ta.”
Dứt lời, cô đưa tay rút ly rượu trong tay anh đặt lên bệ cửa sổ rồi bắt đầu mở dây áo ngủ của anh.

Ánh mắt Lục Gia Bách lập tức chìm xuống, đưa tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng đốt lửa, sẽ ra mạng người đấy.”
Dương Tâm trừng mắt nhìn anh: “Em cứ đốt lửa thì sao? Dù sao em cũng không phải không phụ trách dập lửa, anh khẩn trương như vậy làm gì chứ?”
“…”
Lục Gia Bách hít sâu một hơi, ánh mắt khóa chặt cô, trầm giọng hỏi: “Em dập lửa kiểu gì? Dương Tâm, bây giờ em có thể để anh lặn lộn à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui