Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Dương Tâm trợn trắng mắt: “Làm như anh không thể sử dụng những biện pháp khác vậy.”
Lục Gia Bách không nhịn được nữa, duỗi tay bế cô lên: “Đây là do em trêu chọc anh, lát nữa đừng có khóc.”
Dương Tâm có chút buồn cười.

Sao cô lại khóc chứ?
Anh sắp phải ra nước ngoài rồi, chưa biết bao giờ mới trở về, cô nhớ anh, không được sao?
Gia tộc Hải Nhân.

Nơi ở của Vân Hành.

Trong phòng ngủ.

Hải Cẩn đẩy cửa bước vào, thấy Vân Hành sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, trong mắt không nhịn được hiện ra sự hối lỗi.

“Thật sự xin lỗi, là tôi đã khiến anh bị liên luỵ, hại anh bị phạt nặng.”
Anh ta không nghe lời, làm trái với mong muốn của nhị trưởng lão và bố cô: “làm” lớn bụng cô.

Cô không cần hỏi cũng có thể nghĩ đến anh ta chịu hình phạt gì.

Nhìn bộ dáng này, anh ta phỏng chừng ít nhất một tuần cũng không xuống giường được.

Vân Hành giãy giụa muốn ngồi dậy.

Hải Cẩn thấy thế, vội vàng chạy đến ấn vai anh ta xuống.

“Anh đừng nhúc nhích, có vài miệng vết thương khá sâu, cần phải khâu lại, nếu cử động nó sẽ nứt ra đấy.”
Vân Hành nở nụ cười nhợt nhạt: “Bây giờ người ngoài đều đã biết đứa bé trong bụng cô là của tôi rồi, sau này có muốn đổi ý cũng không được nữa.

Cô có cam tâm không?”
Có cam tâm không?
Việc đã đến nước này rồi, cô còn có điều gì không cam tâm nữa chứ?
Lúc nãy cô nhận được tin Thẩm Thành đã đăng ký kết hôn với Cố Ngọc Hiểu.

Rốt cuộc cô cũng không thể xông vào được thế giới của anh, mơ mộng quá nhiều sẽ vừa hại mình vừa hại người.

Không bằng hồi tâm chuyển ý, quản lý, chăm sóc gia tộc Hải Nhân cho tốt.

Đứa nhỏ này là món quà tốt nhất mà trời xanh đã ban cho cô.

Có đứa nhỏ này làm bạn, quãng đời còn lại của cô cũng không đến mức quá cô đơn.

Vậy là đủ rồi!
Lòng tham có người là vô đáy, muốn càng nhiều thì cũng sẽ mất đi càng nhiều.

“Vân Hành, cảm ơn anh.

Tuy tôi không biết tại sao anh lại phải giúp tôi, nhưng tôi hiểu anh không có ác ý với tôi.

Tôi rất cảm ơn ông trời vì trong lúc tôi gian nan, chật vật nhất đã cho tôi được gặp anh.

Nếu không có anh thì e rằng tôi phải ôm hận mà xóa bỏ đứa nhỏ này.”
Vân Hành không khỏi bật cười.

Sao anh ta lại không gặp cô lúc mình gian nan, chật vật nhất cơ chứ? Nếu không nhờ có cô thì chắc cũng sẽ không có anh ta của hiện tại.

“Đừng suy nghĩ miên man nữa.

Mấy ngày này, cô nhất định phải cẩn thận, tôi sự nhị trưởng lão sẽ âm thầm ra tay với đứa bé trong bụng cô.

Dù sao việc cô mang thai con của tôi cũng là điều mà ông ta không muốn nhìn thấy nhất.

Ông ta sợ sau khi tôi thổ lộ tình cảm với cô thì sẽ không chịu sự điều khiển của ông ta nữa.

Vậy nên, ông ta nhất định sẽ tìm mọi cách để cắt đứt mối liên hệ giữa hai chúng ta.

Cô phải tự bảo vệ mình cho tốt.”
“Ừ, tôi sẽ.

Anh cũng phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
Hôm sau.

Vào lúc sáng sớm.

Tại sân bay tư nhân bên trong biệt thự nhà họ Lục.

Lục Gia Bách đưa tay sửa sang lại áo gió trên người Dương Tâm, dặn dò cô: “Mấy ngày nay cố gắng đừng ra khỏi nhà, có chuyện gì thì hãy giao cho A Khôn đi làm, anh để anh ta lại đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui