Em cũng đừng tự tay làm hết mọi chuyện nữa.
Còn về việc nghiên cứu phát minh ra thuốc chống ung thư cũng có thể dọn dụng cụ thí nghiệm về nhà, đừng ra ra ngoài chạy loạn, biết chưa hả?”
Dương Tâm cười gật đầu: “Yên tâm đi, em đã lớn chừng này rồi, còn cần anh dặn dò kỹ như vậy nữa à?”
Lục Gia Bách cúi người bồng con gái lên, xoa đầu cô bé, cười nói: “Ở nhà bầu bạn với mẹ cho tốt, muốn cái gì thì cứ gọi điện thoại cho bố, bố đi nước ngoài sẽ mua về cho con.”
Cô bé không nói chuyện, gục đầu trong ngực bố cười khúc khích.
Dương Tùy Ý bĩu môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người cũng không khác nhau là mấy, một người cưng chiều con gái, một người lại yêu thương con trai cả, cậu chủ nhỏ con đây có phải chui ra từ cứt trâu hay không?”
Dương Tâm đưa tay chọt vào ót của cậu nhóc: “Lần trước con thả rắn cắn bị thương mấy chục người, mẹ thuốc men đều do một tay mẹ chi trả.
Nếu con thất sự chui ra từ cứt trâu thì mẹ chắc chắn sẽ xử lý co như rác thải.”
“…”
Lục Gia Bách híp mắt nhìn con trai, trầm giọng nói: “Ông bà nội con đều đã lớn tuổi, thân thê mẹ con cũng không tốt, bớt lăn lội lại, đừng mãi chọc họ tức giận.”
Cậu nhóc trợn trắng mắt, vừa định mở miệng phản bác hai câu.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ: “Vậy giao Tùy Ý cho tôi đi, tôi đặc biệt thích thằng nhóc này, nói không chừng sau này còn để nó thừa kế nhà họ Thẩm.”
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Thành đang che dù đi đến đây.
Dương Tùy Ý lao vào ngực anh, hét lớn “Cậu ơi!”
Thẩm Thành ném dù che mưa sang một bên, bế cậu nhóc lên: “Không sao cả, bọn họ không thích con thì cậu thích con.
Trong khoảng thời gian này con hãy đi theo cậu đi.”
Dứt lời, anh ta lại ngước mắt nhìn về phía Lục Gia Bách: “Anh cứ yên tâm đi đi, Tâm Tâm mà mấy đứa nhỏ cứ giao cho tôi.
Anh không cần phải lo lắng.”
Lục Gia Bách rũ mắt nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Được, đã không còn sớm nữa, tôi đi đây.
Mọi người cũng đừng đứng ngốc ở đây nữa, máu chóng vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh.”
“Không sao cả.
Em nhìn anh đăng ký, khi nào máy bay cất cánh anh sẽ về phòng.”
Lục Gia Bách không kiên trì nữa, thả con gái xuống, cúi đầu hôn lên trán Dương Tâm sau đó sải bước đến cổng đăng ký.
“Anh ta sẽ bình an trở về thôi.”
Giọng nói của Thẩm Thành vang lên bên tai.
Dương Tâm chậm rãi thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn anh: “Em biết, bởi vì trên đời này còn có vợ con mà anh ấy không thể vứt bỏ được.”
Nói xong, cô nhìn mấy đứa nhỏ, dịu dàng nói: “Mẹ có một số việc muốn nói với cậu, các con vào nhà trước đi, đừng bị cảm.”
Dương Tùy Ý nhấc chân đi ngay: “Ông cậu già à, con đi sắp xếp đồ đạc, lát nữa sẽ đến nhà họ Thẩm cùng cậu.
Con muốn nhìn xem thử nhà họ Thẩm là cái thứ gì mà dám khinh thường mẹ.
Con sẽ khiến bọn họ biết được thế nào là không thể trèo cao.”
Thẩm Thành cười gật đầu: “Được, vậy con đi thu xếp đồ dùng hằng ngày của mình đi.”
Dương Tâm nhíu mày, dò hỏi: “Nhà họ Thẩm không ai mắc bệnh tim chứ?”
Cô lo lắng rằng tên nhóc này mà đến nhà họ Thẩm thì sẽ khiến cho hai người gì nhà họ Thẩm vào bệnh viện hết mất.
“Không có ai mắc bệnh tim cả nhưng lại có một thai phụ có thai vị không ổn định lắm.
Dù thằng bé không nói thì anh cũng muốn dẫn nó về làm ầm ĩ mấy ngày.”
Dương Tâm cười khúc khích: “Anh Thẩm à, anh càng ngày càng tệ đấy.
Dương Tùy Ý mà đến nhà họ Thẩm thì nó có thể nửa đêm đốt đuốc hỏa thiêu cả nhà anh đấy.
Vị thai phụ thai vị không ổn kia sẽ vì chấn kinh quá độ mà dẫn đến sảy thai.
Vì muốn phá đi đứa nhỏ trong bụng cô ta, anh thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào.”.