Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thành dần lạnh đi.
Anh ta nhẹ giọng nói: “Đứa bé này vốn không nên tồn tại.”
Dương Tâm sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Không nên tồn tại? Chẳng lẽ đó không phải là con trai của anh sao?”
Thẩm Thành rơi vào trong trầm tư suy nghĩ.
Sau một hồi im lặng thì anh ta mới thong thả nói: “Đó là con của anh, nhưng không được hình thành qua sự kết hợp tự nhiên, mà là qua… thụ tinh trong ống nghiệm.”
Dương Tâm khẽ sững sờ, và ngay sau đó thì trên mặt cô đầy vẻ kinh ngạc.
“Thụ tinh trong ống nghiệm? Làm sao anh biết được cô ta đã làm thụ tinh trong ống nghiệm?”
“Bởi vì t*ng trùng của anh được đặt bảo quản trong phòng đông lạnh ở ở nhà máy dược phẩm nào đó trực thuộc Thẩm Thị đã bị hoán đổi, theo những gì anh điều tra được thì người phụ trách của nhà máy dược phẩm đó có quan hệ mật thiết với nhà họ Cố, vì vậy, anh đoán là do ông ta đã lấy cắp t*ng trùng của anh rồi đưa cho nhà họ Cố, sau đó cấy vào trong cơ thể của Cố Ngọc Hiểu.”
Sắc mặt của Dương Tâm càng lúc càng khó coi: “Vậy cũng chính là nói, đêm đó anh không hề động đến Cố Ngọc Hiểu, cô ta chẳng qua là đã nhặt được của hời, khiến cho mọi người hiểu nhầm rằng cô ta đã phát sinh quan hệ với anh.
Sau đó vì muốn hoàn toàn trói buộc lấy anh nên mới liều mình đi lấy cắp t*ng trùng của anh rồi cấy vào trong cơ thể, nói dối rằng đã mang thai sau đêm đó?”
Nếu là như vậy thì người phụ nữ đã phát sinh quan hệ với anh ta vào đêm đó là ai?
Hải Cẩn!
Lẽ nào thực sự là Hải Cẩn?
“Hải Cẩn đã mang thai rồi đúng không?” Thẩm Thành trầm giọng hỏi.
Dương Tâm không khỏi rùng mình, cô có thể cảm nhận được cơn tức giận phát ra từ trên người của Thẩm Thành.
Cũng không biết anh ta tức giận là vì Hải Cẩn đã tính toán anh ta, hay là vì Hải Cẩn đã nói dối rằng đứa bé trong bụng là con của Vân Hành nên anh ta mới tức giận.
“Vâng, đúng vậy, cô ấy đang mang thai, gia tộc Hải Nhân thông bố với bên ngoài rằng cô ấy đang mang thai đứa con của người chồng chưa cưới.”
Vì để kiểm chứng sự suy đoán trong lòng của mình nên Dương Tâm cố tình nhấn mạnh câu cuối cùng.
Quả nhiên, Thẩm Thành sau khi nghe xong thì vẻ lạnh lùng toát ra từ người của anh ta càng thêm rõ rệt.
Xem ra anh ta không phải tức giận vì Hải Cẩn đã tính toán anh ta, mà tức giận vì Hải Cẩn nói dối rằng đứa con trong bụng là con của người đàn ông khác.
Vậy cô có thể khẳng định rằng Thẩm Thành thực sự quan tâm Hải Cẩn không?
“Con của người chồng chưa cưới? Hừm, Dương Tâm, em nghĩ rằng cô ấy là loại người con gái lẳng lơ như thế sao, em cho rằng cô ấy sẽ quay lưng đi và lao vào vòng tay của người đàn ông khác, mà còn mang thai đứa con của đối phương sao?”
Dương Tâm bị hỏi đến nói không nên lời.
Hải Cẩn mà cô quen biết đương nhiên sẽ không lẳng lơ như vậy, cô nhóc đó vô cùng ngoan cố, trở về gia tộc cũng là vì không chịu khuất phục trước số phận, muốn sau khi kiểm soát được cả gia tộc Hải Nhân, không còn ai có thể ràng buộc được cô ta thì cô ta sẽ lại quay về Hải Thành và tiếp tục theo đuổi Thẩm Thành.
Còn về lý do gì đã khiến cô ta thay đổi quyết định, thà ở lại gia tộc Hải Nhân và tuyên bố với bên ngoài rằng đang mang thai đứa con của Vân Hành, cũng không tiếp tục kiên trì người mình yêu, có lẽ là vì đã nghe thấy chuyện Cố Ngọc Hiểu đã mang thai, nghe nói rằng Thẩm Thành sắp kết hôn với người con gái họ Cố nên đã hoàn toàn nản lòng thất vọng.
“Anh hai…”
“Em không cần phải nói gì cả, anh không ngốc, tự bản thân anh có thể phán đoán, chuyện của Hải Cẩn tạm gác sang một bên trước, đứa con trong bụng của Cố Ngọc Hiểu, anh chắc chắn sẽ không cho cô ta giữ lại, đã thích tùy hứng gây rối, vậy thì anh sẽ đưa đến nhà họ Thẩm để gây rối một trận.”
Dương Tâm gật đầu: “Cũng được.”.