Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


“Cái cô nhóc này, đi đi.”
Sau khi dõi theo Dương Tâm lên lầu thì bà Lục vội vàng lấy điện thoại ra và nhắn tin cho con trai của mình: ‘Vợ của con vừa nãy gọi mẹ là ‘mẹ’ đấy.’ Một lúc sau, đối phương đã trả lời tin nhắn: ‘Muốn giục cưới thì nói thẳng.’ Bà Lục cười tức giận khi nhìn thấy tin nhắn này của con trai.

Cái tên vớ vẩn này, lẽ nào mẹ gạt con sao?
Nhớ đến Dương Tâm đang vội đến nhà họ Lê thì bà ấy cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi chuẩn bị xe.

Khi Dương Tâm từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy bà Lục đã trang bị đầy đủ và đang đứng ở cửa mỉm cười nhìn lấy cô.

“Mẹ đây là?”
“Cùng con đến nhà họ Lê, tên nhóc nhà mẹ giao con cho mẹ chăm sóc, lúc ra ngoài đã nhiều lần căn dặn mẹ rằng không được phép cho con ra ngoài, hiện con đang vội đi cứu người, mẹ không thể không cho đi, nhưng tiền đề là con nhất định phải nằm trong phạm vi tầm nhìn của mẹ, suy đi nghĩ lại thì mẹ vẫn quyết định đi cùng với con.”
Dương Tâm đưa tay ra sờ vào khuôn mặt còn thướt tha thuỳ mị của bà ấy rồi cười nói: “Mẹ ngoan, mẹ đừng đùa nữa, bên ngoài lạnh, theo con ra ngoài chỉ thêm khổ thôi.”
“Con cũng nói bên ngoài lạnh rồi, vậy con cũng đừng ra ngoài nữa.”
“…”
Dương Tâm cãi không lại bà ấy, chỉ đành bất lực đồng ý.

“Được được được, chậm trễ thêm một phút nữa thì Trinh Trinh sẽ nguy hiểm thêm một phần, con không ở đây dây dưa với mẹ nữa, đi thôi.”
“Vậy thì đúng rồi, nếu con không đồng ý cho mẹ đi cùng thì hôm nay đừng hòng ra khỏi cánh cửa này.”
“Được rồi, mẹ đừng khoác lác nữa, phu nhân, có được lợi rồi mà còn giả vờ, sẽ bị người ta ghét đấy.”
“Cái cô nhóc này…”
Nhà họ Lê.

Trong phòng y tế.

Bố Lê và Lê Vân Thảo đang sốt ruột chờ đợi ở bên ngoài, hai bố con đều lộ vẻ mặt lo lắng.

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân thì hai người cùng lúc quay người lại, nhìn thấy Dương Tâm đang sải bước đi đến thì vội vàng bước lên chào đón.

“Bé Tâm, cháu đến rồi.”
Sau khi dứt lời thì bố Lê lại quay đầu sang nhìn bà Lục: “Thực sự xin lỗi vì đã khiến bà lặn lội vất vả rồi.”
“Không sao, ai bảo con dâu nhà tôi giỏi giang chứ, khoan hãy nói chuyện cũ, Tâm Tâm, con mau vào trong xem sao.”
Dương Tâm gật đầu và trực tiếp lao vào phòng cấp cứu.

Bố Lê nhìn bóng lưng của cô rồi khẽ thở dài nói: “Đúng là một cô gái tốt, tốt bụng lương thiện, nhưng số phận lại nghiệt ngã, cuộc đời éo le đến chạnh lòng.”
Bà Lục cũng nói theo: “Đúng vậy, trước đây tôi cũng hồ đồ, việc gì cũng chống đối với nó, nhưng cô nhóc này lại không hề ghi hận, mà còn đối xử với tôi như mẹ ruột, bây giờ tốt rồi, nó có nhà họ Lục chống lưng, không ai có thể làm tổn thương được nữa, còn những lời đồn đại ở bên ngoài thì toàn bộ xem như đánh rắm là được rồi.”
“Bà có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, có được một người con gái vừa giỏi giang vừa tốt bụng như vậy làm con dâu chính là phúc của bà đấy.”
Bà Lục gật đầu: “Đúng đúng đúng, đây là phúc của tôi, tôi còn phải cám ơn chính mình đã xem xét kỹ càng lại cô nhóc này nên mới không bỏ lỡ người con dâu như vậy, không, là con gái, sau này tôi sẽ xem nó như con gái của mình.”
“…”
Trong phòng phẫu thuật.

Dương Tâm sau khi thay áo vô trùng thì bước vào trong, thấy Triệu An đang ngẩn người đứng ở bên cạnh bàn phẫu thuật và một vài chuyên gia đang thảo luận về điều gì đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui