“Lê Vãn Trinh nguy kịch rồi.”
Phó Linh Ngọc nhất thời sửng sốt rồi híp mắt nhìn cô ta: “Cô nói cái gì?”
Thẩm Thanh Vi cúi thấp đầu xuống để che đi thần sắc trong mắt, ở nơi mà Phó Linh Ngọc không nhìn thấy, trong ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo đáng sợ.
Không phải chỉ là có Phó Thị làm chỗ dựa thôi sao, ra vẻ cái gì chứ?
Một ngày nào đó không có sự che chở của Phó Thị thì xem cô còn có thể hung hăng càn quấy được như thế nào.
“Tôi nói là Lê Vãn Trinh nguy kịch rồi, vừa rồi có một người trong nhóm chuyên gia gọi điện thoại cho tôi, nói là tế bào ung thư của Lê Vãn Trinh bắt đầu di căn, tình huống nguy cấp, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao? Nói nhanh lên.”
“Nhưng mà dường như Dương Tâm có thể cứu cô ta, cô cũng biết đấy, Dương Tâm là một bác sĩ nổi tiếng, y thuật tinh xảo, còn giúp đất nước nghiên cứu ra một trong những loại thuốc chống ung thư, ở phương diện này thì cô ta có kinh nghiệm vô cùng phong phú, cô ta nói có thể cứu thì nhất định có thể cứu.”
Một tiếng “Bộp” vang lên thật lớn, Phó Linh Ngọc hung hăng đập lên bàn một cái, toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp như bị bóp méo.
“Khá lắm Dương Tâm, lại là cô ta, mỗi lần đều là do cái con khốn này làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi thấy dường như là sự tồn tại của cô ta chính là vì muốn đối đầu với tôi đến cùng.”
Thẩm Thanh Vi líu lo hai tiếng, có chút tiếc nuối nói: “Vốn dĩ là Lê Vãn Trinh chết rồi thì sẽ không có ai có thể ngáng đường của công chúa điện hạ, trên thực tế là ông trời cũng có ý muốn thu nhận Lê Vãn Trinh, nhưng mà không ngờ rằng giữa đường nhảy ra một người… Dương Tâm lại một lần nữa chặt đứt hi vọng của cô.”
Phó Linh Ngọc trừng mắt nhìn cô ta một cái rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô hẹn tôi ra đây không phải chỉ là để nói với tôi những điều này chứ, có gì thì trực tiếp nói ra đi, đừng có mà dông dài, tôi không có kiên nhẫn với cô đâu.”
“Được, nếu như cô Phó đã sảng khoái như vậy thì tôi sẽ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, chúng ta cùng hợp tác để đối phó với Dương Tâm, thế nào?”
Tất nhiên là tốt rồi.
Phó Linh Ngọc đang trong con tức giận nào có nghĩ được nhiều như vậy, trực tiếp hỏi: “Hợp tác như thế nào?”
“Làm cho Dương Tâm chết, chẳng hạn như bây giờ đang có một cơ hội rất tốt.”
Phó Linh Ngọc nắm chặt tay lại, trong đôi mắt xinh đẹp nổi lên cuồng phong bão táp.
“Cơ hội gì? Cô nói đi, chỉ cần tôi cảm thấy có thể làm thì nhất định sẽ không mềm lòng nương tay.”
Cô ta đã muốn giết chết cái thứ chướng mắt Dương Tâm từ lâu rồi, nhưng mỗi lần ra tay là một lần thất bại, chẳng qua là không cần hoài nghi sự căm hận của cô ta đối với Dương Tâm, cô ta thật sự là hận đến nỗi muốn đem người phụ nữ kia nghiền xương thành tro.
“Hôm nay trời mưa lại có mây mù, cô nói nếu như có xảy ra một vụ tai nạn xe, Dương Tâm chết ở trong sự cố giao thông thì có phải là có thể diệt trừ cô ta mà thần không biết quỷ cũng không hay không?”
Phó Linh Ngọc giương mắt lên vẻ thông suốt: “Đây là hành vi phạm tội, vậy mà cô lại có thể xúi giục tôi đi phạm tội, Thẩm Thanh Vi, rốt cuộc là cô có rắp tâm gì?”
Thẩm Thanh Vi lạnh lùng cười một tiếng, trên mặt lại lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Công chúa điện hạ, chỉ cần liên quan đến cái chết thì không có gì là trong sạch cả, cho dù là cô có dùng cách nào thì cũng đều… Aiz, cô cần mạng sống của Dương Tâm, bây giờ chỉ có thể làm như vậy, hơn nữa cơ hội hiếm có, bởi vì Lục Gia Bách không ở Hải Thành, cô ta rất ít khi ra khỏi cửa, hôm nay là một trường hợp ngoại lệ, cô không thể nào chạy đến biệt thự Lục Thị để giết chết cô ta phải không? Đợi sau khi Lục Gia Bách trở về, cô muốn ra tay thì sợ là cũng tìm không được cơ hội.”
Phó Linh Ngọc mím cánh môi lại, sau một hồi trầm mặc mới nghiến răng nói: “Được, vậy thì hôm nay, cô cung cấp thời gian và lộ trình di chuyển của cô ta cho tôi, tôi sẽ sắp sếp người tạo nên một vụ tai nạn giao thông.”
“Được, vậy thì chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.”.