Bên ngoài.
Ông cụ Trần dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn mấy vị chuyên gia đang đứng tố cáo lại, trên gương mặt nhăn nheo tràn ngập sự phẫn nộ.
“Bé Dương Tâm nói không sai mà, nhà họ Lục đúng là nuôi một đám vô dụng, biến xéo hết cho ông, tôi không muốn gặp lại các người nữa.”
Sắc mặt người phụ trách tối sầm xuống, cắn răng nói: “Mảnh thuỷ tinh cắm thẳng vào thần kinh trung ương, chỉ cần động vào thì bà Lục nhất định sẽ chết, cho dù có may mắn giữ được tính mạng thì sau này cũng sẽ biến thành người thực vật, ông cụ, ông không thể cứ trơ mắt nhìn cô ấy…”
“Nếu như không tiến hành phẫu thuật thì bà chủ nhà mấy người sẽ sống được hả?”
Ơ… Nếu như không tiến hành phẫu thuật, có khả năng sẽ chết càng nhanh hơn.
Được rồi, là bọn họ không có gan đó, sợ phải chịu trách nhiệm nên mới tìm ra một mớ lý do như vậy.
Ông cụ lạnh lùng hừ vài tiếng, tức giận nói: “Biến đi, đừng ở đây làm mất mặt người khác nữa, chuyện mà các người không làm được, không có nghĩa là con bé nó làm không được.”
“…”
Sau khi bọn họ đưa mắt nhìn nhau thì mặt mũi xám xịt quay trở lại phòng phẫu thuật.
Trần Tuấn gọi điện thoại xong quay lại, nhanh chóng đi đến trước mặt ông cụ, cúi đầu nói: “Ông nội, không liên lạc được với anh họ, con gọi cho Gia Tân rồi, anh ấy sẽ lên máy bay riêng bay về ngay.”
Ánh mắt nghiêm khắc của ông cụ liếc nhìn về hướng con rể: “Gia Bách đâu? Nó ở đâu rồi?”
Ông Lục trầm giọng nói: “Đi xử lý các vấn đề trên đường rồi, chắc là không tiện nghe điện thoại, con sẽ nghĩ cách liên lạc với nó ạ.”
Lúc này, Triệu An vội vàng chạy tới: “Xin lỗi, trên đường đi chậm trễ chút thời gian, bà Lục bây giờ thế nào rồi?”
“Đang cấp cứu trong đó, anh mau vào trong đi.”
“…”
Quán rượu.
Trong căn phòng riêng.
Phó Linh Ngọc bật dậy khỏi ghế sô pha: “Anh nói cái gì, Dương Tâm chưa chết? Hơn nữa còn không hề bị thương?”
“Đúng, đúng vậy, chưa chết, không hề bị thương, người bị thương nặng hôn mê là bà Lục, cô Phó, xin lỗi cô, nhiệm vụ thất bại rồi.”
Người Phó Linh Ngọc lắc lư, té trở xuống ghế sô pha.
“Còn, còn có chuyện này, mấy tên tài xế gây chuyện đó bị, bị một nhóm không rõ thế lực nào bắt đi mất rồi, chúng tôi vẫn chưa cứu được người ra.”
Tay Phó Linh Ngọc run lên, điện thoại cũng suýt tuột khỏi tay cô ta.
Sự hoảng sợ trong ánh mắt cô ta bắt đầu lan rộng ra, cả người cô ta đều bắt đầu run lên.
Sợ không?
Sợ!
Cô ta thật sự rất sợ, rất rất sợ!
Bởi vì kế hoạch của cô ta gây ra một trận tai nạn giao thông vô cùng lớn, dẫn đến người chết và bị thương vô số, nếu như tra đến cô ta thì sợ là nhà họ Phó cũng khó bảo vệ được cô ta.
“Điều tra, sai hết người đi điều tra, một khi phát hiện ra tung tích của bọn họ thì giết chết không tha.”
“Vâng.”
Trời chập tối.
Trung tâm y tế.
Cánh cửa của phòng cấp cứu mở ra, Dương Tâm bước ra ngoài với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
“Thế nào rồi?” Ông cụ Trần nôn nóng hỏi.
Dương Tâm lắc đầu.
Cái lắc đầu này của cô khiến sắc mặt của tất cả mọi người lần lượt thay đổi.
Không, không cứu sống được?.