Dương Tâm nhẹ nhàng mỉm cười, trốn tránh khỏi đôi mắt đen bóng lại còn ẩn dấu sự thâm tình đó của anh ta.
“Trần Tuấn, thật ra con gái độc nhất của nhà họ Sở – Sở Thùy Dung cũng rất tốt đó.”
Bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trầm lặng xuống.
Trần Tuấn đứng chắp tay sau lưng, nhìn xa xăm phong cảnh mùa đông, thong thả nói: “Dương Tâm, em nghĩ rằng người như anh thế này sẽ nhân nhượng về mặt tình cảm hả?”
Dương Tâm không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy.
Những người đàn ông kiêu ngạo giống như Trần Tuấn đây, sẽ chịu nhân nhượng về mặt tình cảm à?
Nhưng nếu như không nhân nhượng làm theo, lẽ nào anh ta thật sự muốn sống cô đơn cả đời sao?
Đó là cả đời đó, sự cô đơn dài đằng đẵng được đếm đến hàng chục năm, anh ta phải làm sao để trải qua?
“Trần Tuấn, em…”
Hình như Trần Tuấn cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của cô, đưa tay ra bóp nhẹ vào vai cô, hạ thấp giọng, nói: “Chuyện của anh không cần em phải lo lắng, em lo tốt chuyện của em là được rồi, trước khi Lục Gia Bách rời khỏi Hải Thành có gọi điện thoại cho anh, kêu anh cố gắng bảo vệ em tốt nhất, anh còn chưa kịp ra tay sắp xếp người bên cạnh em nữa, thì đã bị lợi dụng sơ hở, Dương Tâm, em có biết lúc anh nhận được tin em xảy ra tai nạn trong lòng anh lo lắng như thế nào không? Nếu như em có chuyện gì không may, không chỉ có Lục Gia Bách không sống nổi, anh cũng…”
Nói đến đây, anh ta thở nhẹ một hơi: “Thôi bỏ đi, không để em phải gánh thêm gánh nặng trong lòng nữa, Dương Tâm, xin em nhân từ một chút, bảo vệ tốt cho bản thân mình, nếu không sẽ có rất nhiều người chết cùng với em đó, em có gánh nổi nhiều tính mạng như vậy không?”
Dương Tâm nhẹ nhàng quay đầu qua, nước mắt đã chuẩn bị sẵn từ lâu trong hốc mắt bắt đầu ồ ạt rơi xuống.
“Xin, xin lỗi, là em đã khiến mọi người mất đi nhiệt tình đối với cuộc sống, là em nợ mọi người tình cảm một đời.”
“Nếu như đã biết sai rồi, vậy thì hãy sống cho tốt đi, tụi anh không nợ gì với em, không có lý do gì phải đi chết cùng với em, vì vậy em hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình đi.”
“…”
Trần Tuấn quay người đi khỏi.
Dương Tâm từ từ quay đầu lại, nhìn bóng lưng cô đơn, đìu hiu của anh ấy, trong lòng đau nhói như kim châm.
Cô nghĩ có lẽ Trần Tuấn còn bế tắc hơn cả Phó Đức Chính, dù sao thì Phó Đức Chính cũng không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với Lục Gia Bách, một khi Lục Gia Bách đối xử không tốt với cô, anh ta liền có thể đường đường chính chính đến cướp về.
Nhưng còn Trần Tuấn thì sao? Anh ta có thể làm như vậy không?
Theo như luân thường đạo lý, cô là chị dâu họ của anh ta, chính là chị dâu họ đó.
“Tít tít”
Chuông chiếc điện thoại trong túi áo vang lên, cô lấy ra nhìn, thấy là Lục Gia Bách đang gọi đến.
Liên tiếp hít thở sâu mấy hơi, sau khi áp được sự thương cảm trong lòng xuống mới nhẹ nhàng lướt phím nhận để nghe máy.
Sự im lặng như chết người.
Qua đủ hai phút, loa của chiếc điện thoại mới truyền ra giọng nói trầm thấp, khàn khàn của Lục Gia Bách.
“Chuyện tai nạn xe anh nghe nói rồi, tình trạng của mẹ anh anh cũng biết rồi, Tâm Tâm, em không sao chứ?”
Khó khăn lắm Dương Tâm mới áp được cảm giác thương cảm xuống, vừa nghe thấy anh nói thì nước mắt lại trào ra tiếp.
“Em không sao, Lục Gia Bách, xin lỗi, em khiến mẹ anh bị thương rồi, bị thương rất nghiêm trọng, nếu như không phải bởi vì em thì ngay lúc đầu bà ấy đã có thể thoát ra rồi, nhưng bà ấy lại đem hi vọng sống đó cho em, bản thân em…”.