Nếu như không đảo đen thành trắng thì hung thủ có thể nhởn ngơ ngoài vòng pháp luận, như vậy thế giới này sẽ đáng sợ như thế nào?”
Nói đến điều này, Dương Tâm chợt hít một hơi thật sâu rồi nghiến răng tiếp tục nói: “Em sẽ không mủi lòng đâu, trước kia em đã tha thứ cho cô ta rất nhiều lần vì thể diện của Phó Đức Chính, nhưng lần này năm người chết mười người bị thương, cô ta không chạy thoát được đâu.
Em sẽ tống cô ta vào tù, còn liệu nhà họ Phó có vì chuyện riêng mà làm trái pháp luật mà cưỡng ép đưa cô ta ra ngoài hay không, điều đó không nằm trong phạm vi suy xét của em.
Nhưng em sẽ không công bố tội của Phó Đức Chính ra ngoài, để cho nhà họ Phó cũng không gặm nổi cục xương cứng này.”
“Được rồi, em cứ làm theo ý của em, anh đảm bảo sẽ không có ai dám uy hiếp được em dâu.
Em đã mệt cả ngày rồi nên nghỉ ngơi một chút đi, đừng làm gì nữa.
Nếu hông anh sẽ đánh ngất em rồi đưa em về nhà họ Thẩm, cho dù là chuyện của nhà họ Lục.”
“Đừng mà.” Dương Tâm vội vàng nằm lên giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Em ngủ đây, anh đừng đưa em về.”
Người anh này rất hung dữ, chuyện gì cũng làm được.
Nếu như cô không nghe theo lời anh ta thì anh ta sẽ thật sự đánh ngất cô và đưa cô về.
Vào lúc này sao cô có thể đi được?
Phó Linh Ngọc rất sợ hãi, định sáng sớm sẽ quay về Đế Đô.
Chỉ khi quay về nhà họ Phó thì cô ta mới an toàn, bởi vì cô ta không tin bố mẹ mình sẽ vứt bỏ mình.
Cho dù chuyện có bại lộ, bố mẹ cũng sẽ bảo vệ cô ta.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở == ТгumT ruуen.M E ==
Nhưng chưa đợi cô ta đi ra khỏi khách sạn, cô ta đã bị mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen chặn lại.
“Các anh làm gì vậy? Có biết tôi là ai không mà dám chặn đường tôi? Muốn chết có đúng không?”
Một tên vệ sĩ mặc đồ đen trong đó cúi đầu nói: ‘Thưa cô, chúng tôi là người được cậu Chính phái đến canh chừng cô.
Nếu như anh ấy không gật đầu đồng ý thì cô không được rời khỏi khách sạn này, mời cô quay về.”
Canh chừng cô ta?
Là ý gì vậy?
Vẻ mặt của cô ta lập tức tối sầm lại, nghiến răng nói: “Tôi là con gái trưởng của Phó Thị, là công chúa của Hoa Hạ, các anh là ai mà dám cản tôi? Không sợ tôi gọt đầu các anh sao?”
“Mong cô phối hợp với công việc của chúng tôi, cậu Chính bảo hai chúng tôi canh chừng cô ở đây đến khi nào xoá được hiềm nghi mới thôi.”
Phó Linh Ngọc hung dữ liếc nhìn hai cái, sau đó lảo đảo lùi về sau hai bước.
Anh trai làm như vậy là có ý gì?
Anh ta muốn giam lỏng cô ta sao?
Một khi chứng minh được cô ta sai khiến tai nạn liên hoàn này thì anh ta sẽ vì việc nước mà quên tình nhà, sẽ đưa cô ta đến toà án sao?
Sao anh ta lại như vậy?
Cô ta chính là em gái ruột của anh ta à?
Nếu như cô ta phạm phải chuyện gì, người làm anh cả như anh ta chẳng phải nên bảo vệ sao?
Sao anh ta có thể giương mắt nhìn cô ta xảy ra chuyện?
“Các anh tránh ra, tôi phải quay về Đế Đô.
Tôi ra ngoài đã lâu lắm rồi, nếu như không trở về thì mẹ tôi sẽ rất lo lắng cho tôi.”
“Thật xin lỗi thưa cô Phó, bây giờ cô không được đi đâu cả.
Mời cô quay về cho.”
“…”
Phó Linh Ngọc định xông ra, nhưng lại bị bọn họ giữ bả vai lại.
“Đưa về khách sạn trông coi cho kỹ, không có mệnh lệnh của cậu Chính hì không được để cô ấy ra khỏi khách sạn dù chỉ nửa bước.”
“Vâng.”
Phó Linh Ngọc vô cùng hoảng loạn.
Anh trai hành động như vậy là hoàn toàn tử bỏ cô ta.
Dù sao cô ta cũng là em gái ruột thịt cùng bố cùng mẹ, sao anh ta có thể vô tình như vậy được?
Lẽ nào anh thật sự trơ mắt nhìn cô ta bị xử tử sao?.