Bà Vương lảo đảo đứng dậy, nắm chặt lấy cánh tay con gái rồi nức nở nói: “Phải nhịn, Dương Tâm có năng lực như vậy, ngay cả bố con còn không làm gì được cô ta.
Huống hồ gì là con?”
“Không.” Vương Ái Linh bỗng hất tay bà ra rồi gào lên: “Con sẽ không để cho cô ta sống tốt hơn con.
Con muốn người hại con chịu gấp mười lần.
Bây giờ con không được sống tốt, Dương Tâm cô ta cũng đừng hòng.
Một là cá chết lưới rách, hai là đồng quy vu tận.
Con không sống nổi thì cô ta cùng đừng hòng yên ổn.
Cho dù con có chết cũng phải kéo cô ta chôn cùng.”
Nói xong, cô ta lảo đảo phóng thẳng ra khỏi cửa.
Bà Vương muốn đuổi theo nhưng bị ông Vương kéo lại.
“Mặc kệ nó, để cho một mình nó phát điên đi.
Nếu như không phải tại nó, tôi làm sao có thể đắc tội với Dương Tâm, cuối cùng rơi vào kết cục như thế?”
Bà Vương nổi cơn thịnh nộ, nghe thấy chồng mình nói mặc kệ con gái thì quát to: “Ông thật sự vì con gái nên mới đắc tội với Dương Tâm sao? Vương Tăng, ông đừng tự nói bản thân vĩ đại như vậy.
Nếu không phải vì ông muốn thăng quan mà đi nịnh bợ tên họ Hà, giúp người ta ngụy tạo chứng cứ phạm tội thì sao tới bước đường này?”
Tiếng “Bốp” giòn giã vang lên.
Ông Vương tát bà Vương một bàn tay: “Mụ đàn bà ngu ngốc, lúc ấy không phải bà khóc lóc muốn tôi trả thù giúp con gái sao? Bây giờ xảy ra chuyện thì đổ lên đầu một mình tôi?”
“Ông dám đánh tôi… Vương Tăng, con mẹ nó ông lại dám đánh tôi.”
Một giây sau, bà Vương bổ nhào sang cào xét mặt ông ta.
Tiếp đó, toàn bộ biệt thự nhà họ Vương đều quanh quẩn tiếng gầm gù, nhục mạ cùng khóc than.
“…”
…
Sau khi chuyên viên Hà quay về thì lập tức liên hệ bà Phó.
Anh ta kể lại mọi chuyện ở Hải Thành cho bà Phó nghe, cuối cùng đối phương lại lành lùng nói một câu: “Tôi bảo cậu đối Dương Tâm giúp tôi khi nào? Cậu dám nói xấu đệ nhất phu nhân, có biết đây là tội gì không?”
Chuyên viên Hà sau khi nghe thấy vậy thì điện thoại rơi từ trên tay xuống sàn nhà.
Chờ anh ta phản ứng lạ, nhanh chóng nhặt điện thoại lên để gọi thì phát hiện đã bị chặn số.
Anh ta lại gọi cho Phó Linh Ngọc nhưng vẫn không liên lạc được.
Thế là anh ta đã hiểu, nhà họ Phó đã bỏ rơi anh ta như một con tốt thí.
Anh ta có thể phản kháng không?
Không thể!
Đừng nói là anh ta không có chứng cứ chứng minh con gái nhà họ Phó sai bảo anh ta làm, cho dù anh ta có thì cũng không làm gì được người ta.
Nhà họ Phó đó, một tượng đài nắm giữ quyền lực tối cao, một tiểu bối vô danh như anh ta làm sao có thể rung chuyển được?
Cho nên, vào giây phút chuyện này bại lộ thì kết cục của anh ta coi như đã định.
Khách sạn.
Trong phòng.
Phó Đức Chính cửa bước vào, thấy Phó Linh Ngọc ngồi trên ghế sa lon thì ngẩng người rồi sầm mặt lại.
“Chuyện tới nước này mà em vẫn không chịu thừa nhận sao?”
Âm thanh đột ngột này lập tức kéo Phó Linh Ngọc về lại hiện thực.
Cô ta vội vàng vọt tới trước mặt Phó Đức Chính, giữ chặt cánh tay anh ta rồi gấp gáp hỏi: “Anh, anh đến đón em về sao?”
Phó Đức Chính lạnh lùng nhìn cô ta rồi nhẹ nhàng nói: “Đi tự thú đi, tranh thủ sự khoan hồng thì anh còn có thể giữ cho em một cái mạng.
Mặc dù cả đời sống trong tù nhưng vẫn tốt hơn mất mạng.”.