“Sao rồi, em nghĩ kĩ chưa, em định làm thế nào đây?”
Trần Uyên gục đầu xuống, chậm chạp lên tiếng: “Vậy anh giúp em thu mua Trần Thị đi.
Em nghĩ thông rồi, cơ nghiệp mà bậc cha ông khó khăn nhọc nhằn xây dựng nên không thể bị phá hủy như thế được.
Em đã hết lòng giúp đỡ Trần Nhiên rồi, gia sản cả chục nghìn tỷ mà anh ta tiêu sạch sành sanh chỉ trong vòng một tháng, em không còn nợ anh ta cái gì nữa.”
Lâm Thanh nở nụ cười trầm ấm: “Em nghĩ thông là được, sau này đừng kích động như thế nữa nhé, nếu em làm hại thân thể thì cũng chỉ có mình em phải chịu thôi.”
“Ừm.”
Trong biệt thự nhà họ Triệu.
Ở phòng khách.
Bà Triệu nhìn bà Phó một cách cẩn thận, hỏi thăm dò: “Không biết hôm nay bà đến đây là vì việc gì?”
Bà Phó không nói gì, chỉ nhìn nhìn hai cô người hầu đứng hai bên, ý bà ta là gì không cần nói cũng biết.
Bà Triệu hiểu ra, vội vã bảo quản gia dẫn đám người hầu ra khỏi phòng khách.
Đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, bà ta lại hỏi dò tiếp: “Không biết bà Phó có gì muốn chỉ bảo?”
Bà Phó nở một nụ cười như có như không, nhíu mày hỏi: “Tôi nghe nói mấy hôm trước bà Triệu đây tuyệt thực để bắt Triệu An phải cắt đứt quan hệ với con bé nhà họ Lê, cuối cùng lại thất bại, Triệu An thà nhìn bà chết chứ không chịu quay đầu?”
Bà Triệu tỏ ra hơi lúng túng, bà ta không ngờ bà Phó lại nói thẳng ra như thế.
“Chuyện này… Tôi cũng chẳng còn cách nào hết.
Có trách cũng chỉ trách tôi đã sinh ra thằng con bất hiếu, kiếp này chắc tôi không có phúc làm mẹ chồng Linh Ngọc rồi.
Còn nhà mẹ đẻ tôi chắc chỉ đành nghe theo ý trời thôi.”
Bà Phó cười bí hiểm, chậm rãi nói: “Tôi đang có một biện pháp, nhưng không biết bà thông gia đây có chịu phối hợp hay không?”
Vừa nghe mấy chữ “Bà thông gia” là mặt bà Triệu đã hiện lên vẻ vui mừng.
“Bà… Bà vẫn còn nhận tôi làm thông gia sao?”
Bà Phó nắm chặt lấy tay bà Triệu, cười nói: “Đương nhiên là nhận rồi.
Chẳng phải con gái tôi đòi sống đòi chết, không phải Triệu An thì không chịu sao? Tôi suy nghĩ mãi, người lớn chúng ta thật sự nên thúc đẩy một chút.”
Bà Triệu gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, đúng là nên thúc đẩy một chút.
Không biết bà có cách nào hay không?”
Bà Phó hơi cụp mắt xuống, hỏi thăm dò: “Nếu để Linh Ngọc mang thai con của Triệu An thì sao? Con bé nhà họ Lê mà chết thì Triệu An cũng không đi theo được, dù sao Triệu An vẫn còn trách nhiệm trên đời mà.”
Bà Triệu sững sờ.
Chỉ một giây sau hai mắt bà ta đã lóe sáng, vỗ tay cười nói: “Hay quá, sao tôi không nghĩ ra cách này chứ? Biện pháp này đúng là cực kì hoàn hảo đó.”
“Thế nghĩa là, bà thông gia đồng ý rồi sao?”
Bà Triệu vội gật đầu.
“Đồng ý, biện pháp tốt như vậy, sao tôi lại không đồng ý chứ? Có thể cưới được Linh Ngọc là phúc khí của thằng nhóc nhà tôi.
Nó cũng vì bị ma xui quỷ ám mới có thể bỏ qua một công chúa ưu tú như vậy.
Đợi hai đứa nó có con thì đôi mắt nó sẽ sáng ra thôi.”
Bà Phó cong môi cười.
Hướng phát triển của sự việc giống y như đúc dự đoán của bà ta, điều này giúp bà ta tiết kiệm được không ít sức lực.
“Đợi Linh Ngọc mang thai con của Triệu An thì cậu của Triệu An cũng chính là cậu của Linh Ngọc.
Vậy nên bà thông gia hãy yên tâm, đến lúc đó ta nhà họ Phó nhất định sẽ dốc hết toàn lực để giúp anh trai bà thoát thoát khỏi khốn cảnh.”
Trong lòng bà Triệu vô cùng vui mừng..