Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Dương Tâm khẽ quay mặt đi, không nhìn Vương Ái Linh đang nằm trên mặt đất.

Mùi da thịt cháy khét lẹt lan tỏa khắp không khí, không cần nhìn cô cũng biết mặt Vương Ái Linh đã hoàn toàn bị biến dạng.

Đây chính là axit đậm đặc, chỉ cần chạm vào một chút đã đủ để rớt một miếng thịt lớn, huống hồ là té ngã vào trong vũng axit.

“Sắp xếp hai người đưa cô ta về nhà họ Vương, nói với người nhà của cô ta, đây là lần cuối cùng em khoan nhượng cô ta, nếu còn để cô ta chạy đến trước mặt em khiêu khích, em nhất định sẽ không nhân rừ nương tay với cô ta nữa.”
Thẩm Thành gật đầu, bảo hai vệ sĩ đứng bên cạnh đỡ Vương Ái Linh đứng dậy.

Cô ta đã hoàn toàn bị hủy dung.

Nhìn khuôn mặt biến dạng của cô ta, mọi người xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

“Trời ạ, đáng sợ quá, thật xấu xí, ghê tởm.”
“Cái này gọi là gì nhỉ? À đúng rồi, gọi là tự vác đá nện vào chân mình, ác giả ác báo.”
“Sự sụp đổ của nhà họ Vương cũng do chính bọn họ tự gây ra.


Ai bảo Vương Kiến Đức lại đi ngụy tạo chứng cứ nhằm hãm hại Dương Tâm chứ.

Ông ta cho rằng mình là ai, nghĩ rằng sẽ có người bao che cho mình sao, thật buồn cười!”
Vương Ái Linh làm lơ những lời nghị luận bàn tán của người xung quanh.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Dương Tâm đang quay lưng về phía cô ta, cười lạnh nói: “Sao thếo, không dám đối mặt ta à?”
Dương Tâm âm thầm thở dài.

Cô chậm rãi xoay người lại, ánh mắt queys qua khuôn mặt bị bỏng, huyết nhục mơ hồ của Vương Ái Linh.

May là cô tránh kịp, nếu không người bị hủy dung chính là cô.

“Đây là do cô gieo gió gặt bão, không thể trách ai được.”
“Gieo gió gặt bão?” Vương Ái Linh cười to, hai hàng nước mắt chảy ra từ hốc mắt đỏ như máu.

“Mày dựa vào cái gì mà nói tao gieo gió gặt bão? Dựa vào cái gì chứ?”

Dương Tâm lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô ta, nói: “Lần đầu tiên tôi suýt chút nữa sảy thai chẳng phải là do cô động tay động chân sao? Trước giờ tôi không hề nhân từ nương tay với những kẻ muốn làm tổn thương con của tôi.

Dương Nhã như vậy, cô cũng như vậy.”
“…”
Vương Ái Linh trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn cô: “Mày, mày đã biết là do tao động tay động chân rồi ư?
Vậy tại sao mày lại không vạch trần tao mà còn để tao lên làm thư ký trưởng? Tại sao hả? “
Khuôn mặt Dương Tâm không có chút cảm xúc, đôi mắt lạnh lẽo như nước.

“Người giống như cô chỉ khi bị đánh bại hoàn toàn mới chịu từ bỏ chấp niệm, chỉ khi xé nát hết cảm giác về sự ưu việt của cô mới có thể hoàn toàn nghiền ép cô.”
Vương Ái Linh ra sức giãy giụa, muốn thoát khỏi hai vệ sĩ: “Dương Tâm, tao muốn giết mày, tao, muốn, giết, mày.”
Dương Tâm xua tay, nhàn nhạt nói: “Dẫn đi đi, dùng tội cố ý gây thương tích chuyển giao cho tòa án, để tòa án truy cứu trách nhiệm.”
“Vâng.”
Tiếng la hét bà những lời nhục mạ của Vương Ái Linh vang vọng khắp mọi ngóc ngách của đại sảnh, kéo dài không tan, khiến người sợ dựng cả tóc gáy.

Dương Tâm bất đắc dĩ thở dài, tâm tình có chút không ổn.

Những người này, cô không có ý định khiến bọn họ rơi vào kết cục như vậy, nhưng… Đây là do bọn họ tự chuốc lấy.

Nếu cô không sử dụng thủ đoạn mạnh bạo để đối phó với bọn họ thì người cuối cùng phải gánh chịu hết thảy chính là cô.

“Đi thôi, chúng ta trở về căn cứ điều trị.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận