Ánh mắt của Lâm Thanh đột nhiên trầm xuống, anh ta hất Trần Nhiên ra, híp mắt nói: “Anh có thể hô to gọi nhỏ với tôi thế nào cũng được, nhưng mà miệng mồm sạch sẽ chút, đừng có xúc phạm vợ tôi.”
Trần Nhiên hừ nhẹ một tiếng, nhổ một ngụm nước miếng về phía Lâm Thanh, cười lạnh nói: “Lại còn giả bộ làm thánh nhân nữa cơ đấy, chúng mày cũng cùng một giuộc với nhau cả thôi! Không dám công khai ngấp nghé cổ phần của tao, sợ bị người ngoài mắng nhiếc, nhưng sau lưng lại âm thầm bày mưu tính kế ha.
Tao không phục, Tập đoàn Trần Thị là của tao, tao mới là chủ tịch, mày có tư cách gì mà đứng đây chỉ tay năm ngón chứ?”
Lâm Thanh hơi nghiêng đầu, nháy mắt ra hiệu với trợ lý đặc biệt ở bên cạnh.
Trợ lý hiểu ý, lấy một phần tài liệu từ trong túi ra đưa tới trước mặt Trần Nhiên và nói: “Anh Trần, đây là tài liệu chuyển nhượng cổ phần lúc trước anh đã bán, anh Lâm thu mua theo giá thị trường, giấy trắng mực đen, tất cả đều được viết rất rõ ràng, anh tìm anh ấy tính sổ cũng vô dụng thôi.”
Trần Nhiên giật tập tài liệu qua, sau khi liếc nhìn hai lần, lại nảy ra ý định tiêu hủy chứng cứ, thế là anh ta trực tiếp giơ tay ra xé bỏ xấp tài liệu dày cộp kia luôn.
Các cổ đông và quản lý cấp cao ở xung quanh thấy thế thì đều hốt hoảng kêu lên.
Bọn họ đã chịu đựng đủ sự độc hại của Trần Nhiên đối với công ty rồi, bây giờ, khó khăn lắm mới đưa tiễn được vị ôn thần này đi và nghênh đón Lâm Thanh lên nắm quyền ở Trần Thị, làm gì có chuyện bọn họ trơ mắt ra nhìn anh ta xé bỏ bằng chứng và quay trở về một lần nữa cơ chứ?
Trần Nhiên thấy mọi người lộ ra vẻ mặt lo lắng, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ta thì không nhịn được cười phá lên: “Giấy tờ chuyển nhượng không còn nữa rồi, bây giờ cổ phần vẫn là của tôi, vị trí chủ tịch cũng vẫn là của tôi.
Sao hả? Có phải là rất tức giận, rất phẫn nộ không? Vậy thì mấy người cứ tiếp tục tức giận, tiếp tục phẫn nộ đi, đây là những gì mà mấy con chó săn như các người phải chấp nhận đó.”
“Mày… Thằng nhãi xấc xược, thằng nhãi xấc xược này!”
“Xem ra là ông trời muốn hủy diệt Trần Thị rồi, không thể cứu vãn được nữa rồi!”
“Cơ nghiệp trăm năm cứ thế mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát thôi sao?”
“Tâm huyết cả đời của chúng tôi, tâm huyết cả đời của chúng tôi!”
Trần Nhiên càng cười càng càn rỡ, anh ta nói: “Tôi nói cho các người biết, tôi còn phải bán hết mớ cổ phần kia, chẳng những muốn bán cổ phần mà tôi còn muốn bán cả công ty nữa, tôi sẽ không chừa lại chút gì cho các người, dù chỉ là một hạt bụi thì cũng không có đâu!”
“Mày, mày…”
Có cổ đông tính tình nóng nảy đã tức giận tới mức ngất xỉu luôn rồi.
Lâm Thanh lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngang ngược phách phối của Trần Nhiên một cái, nhẹ nhàng nói: “Anh vui vẻ như vậy làm gì? Thứ anh mới xé lúc nãy chẳng qua chỉ là bản phô tô thôi, giấy tờ gốc tôi đã đưa đến văn phòng công chứng rồi.”
Trần Nhiên sửng sốt ba giây, ý cười kiêu ngạo cuồng vọng cứng ngắc lại trên mặt của anh ta.
Đợi đến khi phản ứng lại, anh ta rút ra một con dao găm, đâm về phía trái tim của Lâm Thanh.
Lâm Thanh cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nghiêng người né tránh.
Sau đó, anh ta nâng bàn tay lên, chặt một nhát lên cánh tay của Trần Nhiên, trực tiếp đánh rơi con dao găm trên tay Trần Nhiên xuống đất, phát ra một tiếng ‘keng’ chói tai.
Trần Nhiên đang định nhặt dao lên thì đã bị Lâm Thanh đạp cho một cú vào vai, khiến anh ta phải liên tục lui về sau mấy bước.
“Mời anh ta ra ngoài đi!” Lâm Thanh nói với mấy anh vệ sĩ đang đứng bên cạnh.
“Vâng.”
Mấy người mặc đồ đen bước tới, khống chế cánh tay của Trần Nhiên và kéo anh ta ra bên ngoài.
Đột nhiên, tiếng chửi rủa vang vọng khắp các ngóc ngách bên trong căn phòng.
Trần Nhiên bị mấy vệ sĩ trực tiếp ném ra khỏi cửa công ty.
Nhiều vệ sĩ như vậy, cho dù anh có muốn đi vào thì cũng không thể vào được.
Anh ta không ngốc, đương nhiên cũng biết rằng mình chẳng còn hy vọng gì nữa.
Cậu trợ lý kia nói đúng, Lâm Thanh mua cổ phần trong tay anh ta dựa trên giá thị trường, bất kể là chuyển tới đâu thì anh ta cũng đuối lý cả.
“Cậu chủ, thế nào rồi? Anh Lâm nói thế nào?” Sinh Từ từ đằng xa vội vàng chạy tới.
Trần Nhiên có chút nóng nảy vò vò đầu, hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền?”
“Không, không còn bao nhiêu nữa, không đủ để anh đánh bài một buổi tối nữa đâu!” Trần Nhiên ngẫm nghĩ một chút, sau đó cắn răng nói: “Đến phòng đấu giá bán nhà cũ của nhà họ Trần đi!”.