Im lặng một lúc rồi Trần Thục Quyên mới thản nhiên đáp: “Con nên tập trung vào việc tìm cách nào để giết được Dương Tâm đã.
Dù sao Tô Yến cũng chỉ là kẻ thay thế, lúc nào diệt trừ cũng được.
Nhưng Dương Tâm thì khác, người phụ nữ đó hiểu biết y thuật, cho nên có khả năng loại bỏ dược tính của loại thuốc đã làm Lục Gia Bách mất trí nhớ.”
Thẩm Thanh Vi gật đầu đồng ý: “Mẹ nói rất đúng, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của chúng ta là giết chết Dương Tâm, mẹ có biện pháp gì hay không? Bên cạnh Dương Tâm bây giờ có Thẩm Thành, Trần Tuấn và cả Phó Đức Chính bảo vệ, muốn giết cô ta là một việc cực kì khó khăn.
Chúng ta nhất định phải tìm ra một phương pháp ám sát vẹn toàn.”
Trần Thục Quyên bỏ cái kéo trong tay xuống, bước chân thong thả đi lên cầu thang, vừa đi vừa nói: “Con cứ yên tâm đi, việc này mẹ sẽ sắp xếp sao cho thỏa đáng, con cứ bình tĩnh đợi tin tốt là được.
Nhớ kỹ một điều, dưa xanh hái không ngọt, phải ngoan ngoãn chờ đợi, không được nóng vội.”
“Vâng, cảm ơn mẹ nhiều.”
Ở nhà cũ nhà họ Lâm.
Trần Nhiên đứng bên ngoài gõ cửa, nhưng bên trong biệt thự không có ai bước ra mở cửa cho anh ta.
Anh ta gọi mấy lần, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra để nhắn tin cho Lâm Thanh.
“Anh đang giữ một bí mật về mối thù nợ máu từ năm xưa, không biết em rể có hứng thú lắng nghe một chút hay không?”
Tin nhắn được gửi đi một lát rồi vẫn không hề có hồi âm.
Có điều năm sáu phút sau, quản gia vội vàng bước ra mời anh ta tiến vào.
“Cậu Trần à, cậu chủ nhà chúng tôi mời cậu vào nhà dùng trà.”
Trần Nhiên lạnh lùng cười: “Tôi còn tưởng anh ta cứng đầu cứng cổ lắm cơ, không ngờ mới dọa một chút mà đã mất kiên nhẫn rồi sao?”
“…”
Bên trong phòng điều trị.
Lâm Thanh dịu dàng vén chăn giúp cho Trần Uyên, nhẹ giọng nói: “Em phải nghỉ ngơi thêm chút đi.
Anh có việc phải đi làm bây giờ, nửa tiếng nữa sẽ quay lại với em nhé.”
Trần Uyên gật đầu: “Anh đi đi, đừng vì em mà ảnh hưởng tới công việc của mình.”
Dứt lời, Trần Uyên còn nắm chặt cánh tay anh ta, không quên dặn dò: “Đừng thỏa hiệp với Trần Nhiên, anh cứ để cho anh ấy tự sinh tự diệt đi.
Một người phá gia chi tử như vậy thì có cho bao nhiêu tiền tài cũng chẳng có ích gì, anh ấy càng có nhiều tiền thì càng kiêu ngạo, cho nên để cho anh ấy tự trải qua một quãng thời gian nghèo khổ túng thiếu rồi xem anh ấy có biết hối cải hay không.”
Lâm Thanh ừ nhẹ một tiếng.
Anh ta biết tám phần mười là Trần Nhiên sẽ chẳng hề hối cải.
Căn cứ vào tin nhắn vừa rồi thì có lẽ anh ta đã biết được mối ân oán thù hận năm xưa, thậm chí còn tính toán sẽ dùng nó để buộc Lâm Thanh giao ra toàn bộ cổ phần của Trần Thị.
Anh ta có thể từ chối hay sao?
Đương nhiên là không.
Dù sao Trần Uyên cũng không thể chịu bất cứ kích động nào.
Tên vô liêm sỉ kia nếu muốn nói chuyện này cho Trần Uyên thì nhất định sẽ sẽ gây nên một trận gió tanh mưa máu.
“Được, anh đồng ý với em.
Em đừng nghĩ lung tung nữa, mấy ngày này em phải dưỡng bệnh cho khỏe lại, sau đó anh sẽ đưa em ra nước ngoài tĩnh dưỡng một thời gian nhé.”
Trần Uyên gật đầu: “Như vậy cũng được, em muốn đi Tây Berlin.”
“Ừm, em muốn đi đâu thì chúng ta sẽ tới đó.”
Lúc đứng dậy Lâm Thanh cũng không quên hôn lên trán Trần Uyên một cái, sau đó mới xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng trà.
Mẹ kế đang ngồi uống trà thì có người giúp việc nữ bước đến báo cáo, nói rằng Trần Nhiên đến tìm Lâm Thanh, không ngờ rằng Lâm Thanh cũng đồng ý.
Hai người bọn họ đã đi bàn chuyện riêng ở trong phòng làm việc rồi..