Nhà họ Lâm giam giữ bà ta cả một đời, lãng phí cả tuổi thanh xuân của bà ta.
Bà ta tuyệt đối không cho phép Lâm Thanh và Trần Uyên kề vai sát cánh, sống hạnh phúc mỹ mãn ở bên nhau đâu.
Muốn cô độc thì cùng cô độc hết đi.
Bọn họ dựa vào đâu mà có thể sống tốt như vậy chứ?
Bây giờ bà ta đã biết bí mật này, cũng có nghĩa là Trần Uyên sẽ lập tức biết ngay thôi.
Một khi Trần Uyên biết được chuyện này, dựa vào tính cách người phụ nữ kia thì tám mươi phần trăm sẽ tức giận đến mức sinh non, sau đó sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt với Lâm Thanh – con trai của kẻ thù giết mẹ mình này, từ đây bọn họ sẽ mỗi người một ngả.
Đúng vậy, bà ta phải nghĩ cách để Trần Uyên biết bí mật này sớm một chút.
Một phân bộ của Ám Long.
Trong hầm giam.
Hai người Nam Kiên và Lạc Hà bị giam trong mật thất ở tầng sâu nhất.
Vẻ mặt Hải Vy ngập tràn áy náy nhìn bọn họ, trong lòng ôm con trai thật chặt, lí nhí nói: “Thật xin lỗi, là tôi sơ suất, không ngờ bọn chúng sẽ mượn tay tôi để hạ thuốc mê hai người, nếu như không phải tại tôi, hai người cũng sẽ không bị nhốt ở đây.”
Lạc Hà sải bước đi tới, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu bé hai lần, sau đó nói với Hải Vy: “Chị dâu đừng tự trách, bọn chúng muốn giam giữ chúng ta, đây là chuyện khó lòng phòng bị.
Dù không có chị, bọn chúng cũng sẽ nghĩ cách khác, hiện tại tôi khá lo cho anh tôi, không biết tình hình sau khi anh ấy đến trụ sở chính như thế nào.”
Trái tim Hải Vy thắt lại, bỗng nhiên giữ chặt cánh tay Lạc Hà, giọng điệu sốt ruột nói: “Lạc Hà, lời này của cô là có ý gì, đừng nói với tôi anh cô gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Lạc Hà có chút do dự, không biết trả lời như thế nào.
Nhìn ra được, Hải Vy rất yêu rất yêu anh cô ấy.
Nếu như lỡ nói cái gì không nên nói, kích thích thần kinh Hải Vy, cô ấy lo cô ta sẽ không chịu được.
“Lạc Hồ không sao đâu.” Giọng nói của Nam Kiên truyền đến từ phía đối diện.
Lạc Hà và Hải Vy vô thức ngẩng đầu nhìn sang, Lạc Hà nhíu mày hỏi: “Nếu như không chắc chắn, thì đừng hứa hẹn lung tung.”
Nam Kiên nhìn cô ấy một cái, nhẹ nhàng nói: “Bọn chúng bắt hai người, chính là để khống chế Lạc Hồ, không cho Lạc Hồ hành động thiếu suy nghĩ, có lẽ Lạc Hồ hiện tại bị người khác giam giữ, nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu như anh ấy xảy ra chuyện, hai người cũng sẽ không sống đến bây giờ.”
Lạc Hà nghĩ nghĩ, cảm thấy anh ta nói rất có lý.
Nếu như anh của cô ấy đã gặp bất trắc, dựa vào oán hận của Tô Yến, người phụ nữ kia nhất định sẽ hạ mệnh lệnh xử tử cô ấy trước, cô ấy không sẽ sống đến bây giờ.
“Chị dâu, anh ấy nói có lý đó, cho nên chị không cần lo lắng, chúng ta kiên nhẫn đi, sẽ có kết quả, nếu như anh tôi thật sự… Đến lúc đó chúng ta chết cũng muốn phải chết chung với nhau.”
“…”
Nam Kiên nhìn Lạc Hà một chút, trong ánh mắt ảm đạm không rõ ràng.
Nếu như không phải Lạc Hồ âm thầm liên lạc với anh ta, muốn anh ta từ bỏ chống cự, để mặc Đại trưởng lão khống chế anh ta, với năng lực của anh ta, lão già kia còn lâu mới bắt được anh ta.
Anh ta vốn không muốn thỏa hiệp, bởi vì anh ta không muốn để Lạc Hà rơi vào cảnh nguy hiểm.
Nhưng Lạc Hồ liên tục cam đoan với anh ta, sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thương gì, lúc này anh ta mới thu bớt năng lực của mình, để đám người Đại trưởng lão được như ý, nhốt anh ta lại..