Hai vệ sĩ vừa kéo mẹ kế xuống, Dương Tâm và Thẩm Thành đã chạy tới nơi.
“Uyên Uyên ở đâu? Cô ấy ở đâu rồi?”
Lâm Thanh vội vàng nhường đường: “Phòng ngủ tầng hai, cô nhanh lên xem thử.”
Dương Tâm không dừng lại, sải bước lên lầu hai.
Xông vào phòng ngủ, nhìn thấy cảnh trước mắt, đồng tử của cô co rút lại.
“Sao rồi? Không còn tim thai sao?”
Trần Uyên đã mang thai bốn năm tháng, thai nhi đã thành hình rồi, chỉ cần tim thai còn đập thì cô còn có cách cứu.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ, lòng cô cũng trầm xuống.
Không ai trả lời cô, có lẽ bọn họ cũng sợ đưa ra kết luận đó.
Dù sao bây giờ Lâm Thanh trông rất đáng sợ, không ai muốn đứng ra, cuối cùng rơi vào kết cục thảm thiết.
Không được đáp lại, Dương Tâm cũng lười hỏi lại câu hỏi vô ích đó.
Chộp lấy máy quét trong tay một vị bác sĩ, cô bắt đầu quét trên bụng Trần Uyên.
Vừa quét đã thấy rõ tình trạng của thai nhi, máy quét trong tay cô theo đó trượt xuống, “bộp”
một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Không có tim thai.
Thật sự không có tim thai.
Nói cách khác, không giữ được đứa bé này.
Dù y thuật của cô có giỏi hơn nữa, cũng không thể nào cứu được.
Lâm Thanh từ bên ngoài xông vào, thấy Dương Tâm ngây người ở đó, gấp gáp hỏi: “Có chuyện gì vậy?
Có tổn thương gì đến cơ thể Uyên Uyên không?”
Dương Tâm chưa từ bỏ ý định, lấy ra mấy loại thuốc tễ từ trong hộp thuốc, pha thuốc rồi tiêm vào cơ thể Trần Uyên.
Sau đó, cô lại dùng máy quét để quét, nhưng rốt cuộc vẫn không thăm dò được tim thai.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, đau đớn nói: “Làm phẫu thuật phá thai đi, không thể để thai chết trong bụng quá lâu, sẽ làm tổn thương cơ thể mẹ.”
Vẻ mặt Lâm Thanh rất bình tĩnh, dường như anh ta đã đoán trước được kết quả này.
Anh ta không nên cầu mong nhiều như vậy, chỉ mong cô có thể sống bình an, dũng cảm vượt qua cửa ải này.
Dương Tâm nói có chút không lưu loát: “Lâm Thanh, anh phải biết, cơ thể Uyên Uyên rất đặc biệt, rất có thể, sau này cô ấy không thể có con nữa.”
Cơ thể Lâm Thanh run lên.
Anh ta biết thể chất của cô đặc biệt, sau này rất khó mang thai lại được.
Nhưng như vậy thì đã sao chứ?
Sau này anh ta chính là con của cô, mà cô cũng là con của anh ta, bọn họ nương tựa lẫn nhau cùng sống qua ngày, rất tốt mà.
Vô cùng tốt!
“Làm phẫu thuật phá thai cho cô ấy đi, cần hạn chế đến mức tối đa những tổn thương đối với cơ thể cô ấy.”
“Được.”
Dương Tâm không tự mình phẫu thuật.
Lấy thai chết từ trong cơ thể chị em tốt của mình ra, đối với cô quá tàn nhẫn.
Cô không chịu nổi.
Cũng không dám đối mặt.
Những bác sĩ Lâm Thanh tìm tới đều là chuyên gia đứng đầu khoa sản các nước, nên bọn họ nhất định có thể xử lý tốt.
“Có tình huống bất ngờ gì, lập tức gọi tôi, tôi đợi bên ngoài.”.