Theo bản năng, cô ấy nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy Dương tâm đứng ở mép giường, cô ấy víu lấy tay Dương Tâm, gấp gáp hỏi: “Tâm Tâm, con tớ đâu?”
Dương Tâm nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Giờ cậu còn trẻ, sau này có thể tiếp tục mang thai.
Hôm nay cậu và Lâm Thanh đã coi nhau là kẻ thù, đứa bé này cũng không thích hợp sinh ra vào lúc này.”
Trần Uyên cười đau khổ.
Ngón tay thon dài vuốt ve bụng mấy lần, rồi khàn giọng nói: “Cậu nói đúng, chúng tớ đã coi nhau là kẻ thù, đứa bé này quả thực không thích hợp sinh ra vào lúc này.
Nhưng tớ đã cảm nhận được nó cử động, mặc dù động tác rất nhẹ, thậm chí sẽ bị ngộ nhận là ảo giác, nhưng tớ có thể cảm nhận được nhất định nó đang cử động.”
Trần Uyên của hôm nay đã bị những đau khổ của vận mệnh rèn rũa, sau này vực dậy, ắt hẳn sẽ dùng một phong thái mới đối mặt với mọi người.
Dường như cô đã thấy được phong thái của cô ấy sau khi lột xác, nhất định sẽ xinh đẹp đồng lòng người.
“Được rồi, tớ không khuyên cậu nữa, cần tớ giúp gì, cậu cứ nói.”
“Ừ.”
Trên trời cao mênh mông, mấy chiếc máy bay đặc biệt bay qua tầng mây.
Trong buồng máy bay ở chiếc máy bay đẹp nhất bay ở giữa, Lục Gia Bách đang tựa vào cửa sổ ngắm những đám mây bên ngoài.
Cửa khoang bị đẩy ra, Lạc Hồ từ bên ngoài đi vào, vừa đi vừa nói: “Mấy tiếng nữa chúng ta sẽ tới Hải Thành, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Lục Gia Bách chơi chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, nhẹ nhàng nói: “Nhóm người của Đại trưởng lão đã ở trong tầm khống chế của chúng ta, không gây ra được sóng gió gì nữa.
Bây giờ chỉ còn lại mấy kẻ làm loạn tình hình ở phía sau thôi, chỉ cần bắt được bọn họ, loại bỏ nguy hiểm trong bóng tối, mục đích của chúng ta sẽ đạt được.”
“Ừ, có lẽ Tô Yến sẽ liên lạc với người kia, vì Dương Tâm không chết, cô ta cũng sẽ không yên tâm.
Sau khi về Hải Thành, nhất định cô ta sẽ bắt tay với người kia tiêu diệt Dương Tâm.
Đợi đến lúc bọn họ ra tay, chúng ta sẽ biết đối phương là ai.”
Lục Gia Bách nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
“Đúng rồi, khoảng thời gian này tôi đến gần Tô Yến, nghe cô ta trò chuyện với vệ sĩ thân cận có nhắc đến mấy người, cậu đi điều tra thử, có lẽ sẽ tìm được nhân chứng hay vật chứng gfi đó chứng minh năm đó em gái cậu không phải bội tổ chức, tiết lộ bí mật của tổ chức, mà tất cả những chuyện đó, đều do Tô Yến hãm hại.”
Nói xong, anh móc một tờ giấy trong túi ra đưa cho Lạc Hồ.
Lạc Hồ dè dặt nhận lấy, có chút kích động.
Lần này anh ta trở về trụ sử chính, thứ nhất là để bảo vệ Lục Gia Bách, thứ hai chính là để điều tra chuyện Lạc Hà tiết lộ bí mật năm đó, đòi lại công bằng cho em gái.
“Cảm ơn anh…”.