“Rắc rắc!”
Cửa phòng bị đẩy ra, Lạc Hồ đi từ bên ngoài vào.
“Cuối cùng em đã điều tra được đám tử sĩ kia được sắp xếp cho ai rồi.”
Tay đang cầm ly rượu của Lục Gia Bách dừng lại một chút, anh quay đầu nhìn anh ta hỏi: “Ai?”
“Cựu thủ lĩnh Tô Hoàng Côn, nhưng sau này ông ta đã tặng nhóm tử sĩ này cho người tình mà ông ta yêu chiều nhất.
Sau khi Tô Hoàng Côn chết, người tình kia đã mai danh ẩn tích.
Em đã phái người đi điều tra thân phận thật của người kia, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả thôi.”
“À, Tô Yến đã bí mật điều động toàn bộ thế lực mà bố cô ta để lại tới Hải Thành.
Chắc Tô Yến nghĩ có thể dùng hết toàn lực để tạo thành một kích trí mạng cho Dương Tâm.
Dù có mạo hiểm tính mạng cũng muốn giết chết kẻ địch.”
Lục Gia Bách cười khẩy: “Không chờ được nữa nên muốn ra tay à? Cậu cho người theo dõi động tĩnh của đám người kia đi, nhất định sẽ có người đứng ra thống lĩnh bọn họ.
Người kia không phải Tô Yến thì sẽ là kẻ đứng sau màn.”
“Vâng.”
Khu vực điều trị, đám người Dương Tâm vừa về đã nghe nói tình hình của Lâm Thanh chuyển biến xấu, bây giờ đang cấp cứu.
Cô không hề nói câu nào, lao thẳng vào phòng phẫu thuật.
Bên ngoài, Lâm Vũ Loan ngồi trên ghế với vẻ mặt u ám.
Bà ta híp mắt nhìn con trai mình đang dựa vào vách tường, nhíu mày hỏi: “Con muốn làm gì? Định đón con nhỏ họ Hải kia về nhà họ Thẩm à? Cô ta đã tuyên bố với bên ngoài rằng đứa con là của người trong gia tộc kia.
Điều này chứng minh nó không muốn trở lại bên cạnh con.”
“Cũng đúng thôi, bây giờ cô ta là người thừa kế của gia tộc Hải Nhân, sau này sẽ trở thành người phụ nữ quyền lực nhất phương Tây.
Nó sẽ là nữ vương được người người nịnh hót, sùng bái.
Sao lại muốn gả cho con chứ?”
Thẩm Thành không nói nhiều chỉ đáp lại bằng một cách ngắn gọn: “Nếu đã là người của con thì cả hai người đó không có chuyện ở lại gia tộc Hải Nhân.
Chuyện này mẹ đừng quan tâm, mẹ nên ngẫm xem xử lý con gái nhà họ Cố kia như thế nào đi.”
Vừa nhắc tới Cố Ngọc Hiểu, sắc mặt Lâm Vũ Loan trầm xuống.
Mất công bà ta yêu thương cô ta như vậy, coi Cố Ngọc Hiểu như con gái ruột, vô cùng quan tâm chiều chuộng.
Kết quả lại bị hai mẹ con cô ta đùa giỡn.
“Nếu cái thai của Cố Ngọc Hiểu không phải con cái của nhà họ Thẩm thì mẹ cũng chẳng muốn nói gì hơn.
Nhà họ Thẩm chúng ta không thể nuôi con cho người khác.
Nhưng mẹ cũng không nhận con bé họ Hải kia đâu.
Bây giờ, nó đã là người thừa kế của Gia tộc Hải Nhân, sau này sẽ phải quản lý toàn bộ gia tộc.”
“Quy định của gia tộc này cũng rất rõ ràng, phụ nữ trong tộc không được kết hôn với đàn ông bên ngoài.
Con chọc tới cô ta chẳng khác nào gây hấn với toàn bộ gia tộc Hải Nhân.
Như vậy sẽ dẫn tới họa lớn.
Con nghe mẹ khuyên đi, đừng chạm vào vũng nước đục đó.”
Thẩm Thành nhìn bà ta một cái và đáp: “Chuyện đã được đưa ra ánh sáng rồi.
Hải Cẩn bị nhốt vào hầm giam, đứa bé sắp không giữ được nữa.
Con nhất định phải ra tay cứu cô ấy.”
“Không được.” Lâm Vũ Loan lập tức phản đối.
Bà ta chẳng muốn nhận đứa bé trong bụng Hải Cẩn.
Dù đứa nhỏ đó là con cháu của nhà họ Thẩm, Lâm Vũ Loan cũng chẳng quan tâm.
Con nhỏ khốn kiếp kia là người thừa kế của Gia tộc Hải Nhân, gia thế rất phức tạp.
Mặc dù nhà họ Thẩm không sợ Gia tộc Hải Nhân, nhưng nếu hai bên cứng đối cứng thì chẳng bên nào được lợi.
Vì một khối thịt còn chưa thành hình mà chôn vùi cả gia tộc thì chẳng đáng.
Bà ta thà để con trai cưới một người có gia thế bình thường, không có địa vị xã hội, chứ không muốn con mình dính dáng tới gia tộc lâu đời, lớn mạnh như Gia tộc Hải Nhân..