Chỉ có người chết mới vĩnh viễn im lặng.
Tô Yến quyết định sẽ ra tay vào mấy ngày tới, lập tức giết chết Dương Tâm.
“Được được được! Để em đi liên hệ với những sát thủ mà bố để lại, bảo bọn họ tới Hải Thành.
Những người kia đều là sát thủ tinh nhuệ nhất trong đám cấp dưới của bố.
Mặc dù, bên cạnh Dương Tâm có rất nhiều người của Tu La Môn bảo vệ.
Nhưng chiêu ngoài sáng thì dễ tránh, chiêu trong tối thì khó phòng.
Chúng ta sẽ tìm được cơ hội thôi.”
“Ừm, cô đi đi.
Tôi chờ tin tức tốt của cô, tuyệt đối đừng làm tôi thất vọng.”
Nói xong, Tô Yên xoay người đi ra cửa.
Lục Gia Bách nhìn bóng lưng vui sướng của cô ta, khóe môi không nhịn được gợi lên một nụ cười khẩy.
Ngu xuẩn tới thế là cùng, thế mà còn muốn đánh đồng với Dương Tâm.
Con người phải biết thân biết phận, nhưng cô ta lại không làm được điều này.
Chính vì vậy, kết cục của cô ta chắc chắn rất thảm.
Ban đêm, tại phòng ngủ trong biệt thự nhà họ Thẩm, Lâm Vũ Loan đứng ở bên giường, híp mắt nhìn Cố Ngọc Hiểu đang nằm trên giường với vẻ mặt vô cảm.
Cứ nhìn thấy cô ta là cơn tức lại bùng lên.
Bà ta bị mẹ con Cố Ngọc Hiểu lừa quá dễ dàng.
Sống bao nhiêu năm trên đời, bà ta chưa từng bị người khác đùa bỡn như khỉ như lần này.
“Dương Tâm nói với tôi rồi, cô còn muốn bao biện cáo gì nữa? Nhiều năm qua, tôi luôn coi cô như con gái ruột của mình, đối xử với cô vô cùng tử tế.
Không ngờ, cô lại cấu kết với mẹ cô lừa phỉnh tôi.
Cô làm tôi thất vọng quá rồi đấy!”
Cố Ngọc Hiểu cảm thấy quýnh cả lên, vội vàng kéo tay bà ta lại, nghẹn ngào nói: “Bác gái, cháu rơi vào đường cùng nên mới làm như vậy.
Trơ mắt nhìn Hải Cẩn lừa Thẩm Thành lên giường, nếu cháu không hành động, mạo danh thay thế thì cháu sẽ vĩnh viễn mất anh ấy.
Mặc dù đứa nhỏ này được tạo ra nhờ thụ tinh ống nghiệm, nói ra thì chẳng vẻ vang gì, nhưng dù sao nó cũng là con cháu nhà họ Thẩm, là cháu nội của bác.”
Lâm Vũ Loan nhíu mày, cắn răng hỏi: “Cô chắc chắn đây là con cháu nhà họ Thẩm?”
Cố Ngọc Hiểu vội gật đầu: “Đây chính là t*ng trùng được trộm từ kho của nhà họ Thẩm ra, là con cháu nhà họ Thẩm.
Bác gái, không phải bác thích cháu sao? Bác muốn bế cháu trai mà.
Quá trình không quan trọng, quan trọng là bác đã đạt được mong muốn.”
Đáy mắt Lâm Vũ Loan lộ ra vẻ độc ác, bà ta không vạch trần trò của mẹ Cố, lạnh lùng nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.
Hai ngày nữa, tôi sẽ phái người đưa cô đi xem nhà.”
Nếu mẹ của Cố Ngọc Hiểu đã thích diễn trò, thế thì hãy để bọn họ nhận quả đắng với con gái mình đi.
Trở về nhà họ Cố?
Cố Ngọc Hiểu nghe lời này xong bỗng sốt ruột, vội vàng đưa tay níu lấy cánh tay Lâm Vũ Loan, nức nở nói: “Bác gái, con biết lỗi rồi, con biết lỗi thật rồi, bác đừng đuổi con đi được không, bây giờ bên ngoài đều biết con mang thai con của nhà họ Thẩm, nếu bị các bác đuổi về nhà mẹ thật, người ta sẽ đối xử với con thế nào?”
Lâm Vũ Loan chầm chậm đưa tay gỡ từng ngón tay của cô ta ra, vô cùng đau lòng đáp: “Bây giờ Thẩm Thành đã biết con bé nhà họ Hải mang thai con của nó, đã quyết định đón con bé đó về nhà họ Thẩm, nó không nhận cái thai trong bụng con, còn có cách gì nữa sao?
Dù bác có nói thêm nữa thì cũng chẳng ăn thua gì, đứa con của con có được bằng thủ đoạn không đàng hoàng, bố của đứa bé không chịu nhận nó, con giữ lại còn có ý nghĩa gì?
Hay là thử bàn bạc lại với người nhà của con, đi bỏ đứa bé đi, đừng sinh ra để gây nghiệp nữa, nể tình bao nhiêu năm nay yêu thương con, bác khuyên con một câu, bỏ đứa bé này, làm lại từ đầu đi.”
Cố Ngọc Hiểu ra sức lắc đầu, nước mắt rơi lã chã như mưa.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng mọi chuyện đã kết thúc rồi, tuy Thẩm Thành không yêu cô ta, nhưng cũng đã hứa sẽ cưới cô ta, tại sao đến cuối cùng lại thành ra như vậy?.