“Thôi được, anh cũng sẽ không tống em vào tù đâu, nếu em đã khăng khăng như vậy, anh cũng không còn gì để nói, rồi sẽ có một ngày em tự nhận lấy quả báo này, đến lúc đó em có hối hận thì cũng đã muộn.
Nể tình anh em đã nhiều năm, anh khuyên em một lần cuối, nhưng em không nghe, vậy anh cũng bất lực, từ nay về sau anh sẽ không quan tâm đến chuyện của em nữa, ngày nào đó em cũng đừng trách người làm anh cả như anh bạc tình với em.”
Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.
Hai chân Phó Linh Ngọc mềm nhũn, từ từ ngồi co quắp trên mặt đất.
Cô ta cũng không muốn như vậy, nhưng cô ta phạm sai lầm, bây giờ đã hết đường đi, đi tự thú có lẽ có thể giữ lại cái mạng cho mình, nhưng cả đời cô ta phải sống trong ngục tù.
Cô ta không muốn sống cuộc sống không có tự do, cô ta là công chúa khuê phòng, là con gái lớn của nhà có tiếng tăm, làm sao có thể trở thành tù nhân được?
Trái ngược quá lớn, cô ta không chấp nhận được.
Thật sự là không thể chấp nhận được.
Vẫn may cô ta làm thụ tinh trong ống nghiệm, bây giờ đang mang giọt máu của nhà họ Triệu trong bụng, với sự coi trọng của bà Triệu dành cho cô ta, chắc chắn sẽ nhận đứa bé này, sau đó đón cô ta ra về nhà họ Triệu.
Đến lúc đó dùng đứa bé này để ép Triệu An cưới cô ta, cô ta đã có thể trở thành bà Triệu rồi.
Đây là điều cô ta cố chấp cả đời, là điều mà cô ta tha thiết ước mơ.
Dù Triệu An không yêu cô ta, cô ta cũng phải đoạt lấy thân phận vợ của anh ta, để con khốn Lê Vãn Trinh kia làm người thứ ba, khiến thứ nghiệp chướng cô ta sinh ra bị người đời mắng là đồ con riêng.
Vì vậy cô ta sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình, cuộc sống tốt đẹp phía sau đang chờ cô ta, cô ta nghe lời anh cả đi tự thú làm gì, cả đời bị nhốt trong tù không cách nào có được tự do?
Gia tộc Hải Nhân.
Trong phòng làm việc nhà chính.
Ông hai hải chau mày nhìn ông Hải đang ngồi trên ghế xoay, nặng nề hỏi: “Anh cả có ý gì? Cái gì mà “tha cho con bé một con đường sống”? Cô ta sỉ nhục gia quy, thì nên nhận lấy sự trừng phạt.
Cũng không thể vì cô ta là con gái của anh thì có thể thoát khỏi sự trừng phạt, nếu anh cứ khăng khăng bao che, sau này còn khiến người ta tin phục thế nào? Lẽ nào anh cả muốn thoái vị từ chức sao?”
Ông Hải đưa tay với lấy chiếc bút ghi âm bên cạnh, sau khi bật công tắc thì đặt lên mặt bàn.
Tiếp theo, giọng nói của Thẩm Thành từ bên trong vang lên, vang vọng khắp căn phòng.
“Tôi chỉ có một yêu cầu, đảm bảo chắc chắn giọt máu nhà họ Thẩm của tôi không chịu bất kỳ tổn hại nào, nếu gia tộc Hải Nhân các người không làm được, vậy thì đừng trách tôi dấy lên chiến tranh giữa hai nhà làm quan.
Thái độ của tôi rất rõ ràng, vợ và con trai, tôi cần hết, ai cũng đừng hòng làm hại họ, đúng rồi, đây không chỉ là thái độ của tôi, mà còn là thái độ của em gái tôi.
Nếu các người cảm thấy nắm đấm của các người đủ mạnh, có thể chống lại em gái tôi, vậy thì cứ việc xử trí Hải Cẩn, tôi dám bảo đảm, cả tộc Hải Nhân các người sau này sẽ không có ngày nào bình yên.”
Câu cuối cùng vừa dứt, ông hai Hải hung hăng đấm một đấm lên mặt bàn.
Đáng chết thật, cậu ta như vậy cũng quá lớn lối rồi, cũng không thèm để gia tộc Hải Nhân vào trong mắt.
“Vì vậy gia chủ bị lời nói của cậu ta dọa sợ rồi sao?”.